Chương 195
Không, không có khả năng, Diệp Minh Thành ở phía sau anh, vậy đây rốt cuộc là ai? Vì sao lại giống Diệp Minh Thành như vậy?
Đồng tử của anh co rút lại, không chớp mắt nhìn chằm chảm khuôn mặt nhỏ bé đó, giờ khắc này, trong đôi sâu thẳm của anh như có thứ gì đó đang trào dâng.
“Anh Minh Thành nhìn kìa, kia là anh Mặc Hil!”
Vào thời khắc mấu chốt, những đứa trẻ phía sau nhìn thấy liền sợ hãi lớn tiếng kêu to, bao gồm cả Diệp Minh Thành.
“Tổng giám đốc Diệp, hiện tại anh cũng thấy rõ ràng rồi đó. Thằng nhóc này có phải là con trai của anh không? Anh không bằng lòng đem ba mươi lăm tỷ ra đổi lấy tính mạng của thằng nhóc này sao?”
Kẻ bắt cóc nhìn thấy tình cảnh như vậy liền tự tin cho rằng mình đã nắm được phần thắng, nụ cười trên miệng càng trở nên dữ tợn.
Diệp Diệp Sâm trở nên thất thần.
Lúc này điện thoại di động của Mộc Vân trên nền đất bỗng rung lên, cô cố gắng lê lết tấm thân đầy thương tích của mình đến gần chỗ iện thoại, không chú ý tới phía sau có một tên côn đồ đang cầm một cái cờ lê hướng về phía cô.
Đồng tử Diệp Sâm co rút dữ dội, anh không chút nghĩ ngợi liền ấn nút báo hiệu cho người mai phục ở bên kia bến tàu lập tức hành động.
Vì thế chỉ trong nháy mắt, kẻ đánh lén Mộc Vân còn chưa kịp hành động đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh, một cỗ chất lỏng ấm áp đỏ sâm toàn bộ bản tới trên mặt cô.
Mộc Vân đầy ngơ ngác.
Thời gian chậm rãi trôi qua tựa như đã qua cả thế kỉ, Mộc Vân vẫn chết lặng, ngây ra như phỗng, bàng hoàng ngồi tại chỗ, thần trí vẫn chưa định hình được những chuyện gì đang xảy ra trước mắt, bỗng có một đôi bàn tay nhỏ bé kéo lấy tay cô, cô lúc này mới có thể trấn tĩnh lại, cúi xuống nhìn đứa nhỏ.
“Mẹ, bố tới đây để cứu chúng ta”
Chưa kịp đáp lại, Mộc Vân cuối cùng cũng không chống đỡ được đã ngất xỉu trước mặt con trai mình.
Cô đã quá mệt mỏi, từ tối hôm qua đến giờ cô bị nỗi hoảng sợ và lo lắng bủa vây hoàn toàn.
Cô không thể cầm cự được nữa, mặc dù lúc nãy giúp con cô đỡ nhát dao kia, tuy vết thương không trúng điểm chí mạng nhưng do mất máu quá nhiều đã khiến cô không còn sức để chống đỡ.
Cô nhanh chóng được người đưa đến bệnh viện.
Mặc Hi được vệ sĩ mang tới bên cạnh Diệp Sâm, đến tận lúc này, Diệp Sâm rốt cục nhìn thấy đứa con trai mà mình không hề biết sự tại suốt năm năm qua.
Mộc Vân, cô giỏi lầm!
“Mặc Hị, thật sự xin lỗi”
Thời điểm Diệp Minh Thành nhìn thấy Mặc Hi, cậu bé nóng lòng bước tới, cúi đầu xin lỗi thừa nhận lỗi sai của mình.
Mặc Hi thấy vậy, rất nhẹ nhàng võ võ bờ vai của cậu bé.
“Không sao, chúng ta chẳng phải là anh em sao? Nghĩ lại cũng thật may mắn, may mắn người mà bọn xấu bắt cóc là em, thân thể của anh yếu ớt như vậy, bị bọn xấu bắt cóc lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Không thể ngờ rắng một cậu bé nhỏ con sau khi trải qua một cơn nguy hiểm như vừa rồi lại có thể bình tĩnh nói ra một câu an ủi như vậy.