Chương 187
Tiếng khóc đó thực sự khiến cho lòng người tan nát.
Đô Hoa Sênh cúp điện thoại rồi lập tức bò dậy từ trên giường, ông †a muốn nhanh chóng đi qua đó, nhưng lúc này Lưu Bội lại ngăn ông ta lại.
“Trời lạnh như vậy ông đi làm gì? Được rồi, để tôi thu xếp cho”
Sau đó người phụ nữ nhanh chóng rời giường đứng dậy, khoác chiếc áo khoác bông dày, bấm điện thoại gọi mấy người tới, sau đó cùng đi đến khu phố cổ.
Trong khoảng hai mươi phút Lưu Bội đã nhanh chóng chạy qua, cuối cùng cũng thấy bóng dáng người phụ nữ nửa đêm ở trên đường cái gõ cửa từng nhà như một người điên kia.
“Mở cửa, mở cửa, mọi người có nhìn thấy con tôi không? Hả? Mở cửa đi”
Cổ họng cô đã khô khốc, nước mắt cũng cạn rồi, nhưng vẫn máy móc gõ vào cửa nhà người ta, bắt họ phải đi ra nói cho cô biết rốt cuộc có nhìn thấy Mặc Hi của cô không.
Gô thực sự bị điên rồi sao?
Lưu Bội thấy vậy vội vàng chạy tới ngăn cản cô: “Mộc Vân, cô đang làm gì đó? Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Mộc Vân: “…”
Thật lâu sau cô mới quay khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng, khô héo đến mức không còn nhìn được nữa của mình lại để nhìn mợ.
“Mợ, Mặc… Mặc, Mặc Hi, nó đi lạc rồi, mợ ơi…”
Vừa nhìn thấy bà ta cô lập tức như con cá chết chìm trong nước đã lâu cuối cùng cũng thấy được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nắm lấy bà ta khóc rống lên.
Dù lúc này cô đã khóc sưng hai mắt, đã sớm không còn nước mắt nữa rồi.
Lưu Bội chưa từng thấy qua bộ dạng này của cô bao giờ, trong lòng đột nhiên cũng thấy nghẹn lại, hai tay dùng sức giữ lấy cô.
“Không lạc được đâu, chỉ cần có mợ của cô ở đây thì sẽ không ai có thể lạc được, hiểu chưa?”
.Vâng”
Cuối cùng Mộc Vân cũng ngừng khóc, câu nói này dường như khiến cho cô đang phiêu bạt trong sóng to gió lớn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy một tia sáng, rốt cuộc cô cũng đã tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đúng vậy, mợ của cô rất lợi hại.
Lúc trước, khi nhà họMộcbọn họ phá sản chính bà ta là người đã gồng gánh gia đình này, khi cô gây ra chuyện lớn như vậy ở nhà họ Diệp cũng là bà ta thu xếp cho.
Vậy thì đêm nay nhất định bà ta cũng sẽ giúp cô tìm được con trai về.
Mộc Vân mang theo cõi lòng đầy hy vọng chờ đợi mợ mình.
Nhưng chuyện khiến cho mọi người không ngờ tới chính là, cuối cùng Lưu Bội dẫn người đi tìm cả đêm lại nhận được tin Mặc Hi đã bị người ta đưa đi rồi.
“Tối hôm qua có một cậu bé ngồi ở đây chơi máy tính bảng. Sau đó đột nhiên có một chiếc xe màu đen chạy tới, tôi thấy một người đàn ông đi tới bịt miệng cậu bé đưa đi”
Người này mô tả sinh động như thật, sợ bọn họ không tin anh ta còn mô tả lại những đặc điểm như bộ đồ Mặc Hi mặc trên người và túi xách cậu bé đeo lúc đó.
Mộc Vân nghe vậy hai mắt liền tối sầm tại chỗ, cả người ngã xuống!