Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 147




Chương 147

Mẹ cũng bởi vì cậu bé cho nên mới bị thương thế này, nếu để Mặc Hi biết thì không biết có tức giận hay không nữa?

Cậu bé nho nhỏ siết chặt chiếc robot biến hình trong tay mới cướp lại được về, biểu tình trở nên uể oải, cậu bé vô cùng áy này và tự trách bản thân.

“Không sao đâu, Minh Thành à, con xem, dì chẳng đau tý nào cả nè, là do vừa này dĩ chạm vào nước lạnh mới bị lạnh chút thôi”

Mộc Vân nhận ra được tâm tình cậu nhóc này hình như không đúng lắm, vì vậy cô vội ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, an ủi cậu.

Diệp Minh Thành ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng của mẹ, cũng không biết phải nói thế nào nữa, sau khi cậu bé do dự một lúc, bỗng rướn người lên, một cậu bé chưa từng trải qua sự ấu trĩ như cậu, thế mà lại chu miệng nhỏ lên thổi phù phù lên khuôn mặt của mẹ.

Mộc Vân sững sờ cả người.

Con trai là muốn…làm gì đây?

Thằng bé muốn thổi cho cô đỡ đau sao? Giống với em gái của nó sao?

Ninh Dương chính là cao thủ chuyện nghiệp trong việc ấu trĩ dễ thương, nhìn thấy mẹ không cẩn thận bị thương ở chỗ nào liền chạy tới thổi thổi, cô bé nói như vậy sẽ khỏi ngay.

Mộc Vân có chút bị con trai làm cho cảm động, cô giang hai tay ra ôm lấy con trai vào trong lòng mình.

“Minh Thành thật ngoan, dì không đau nữa rồi, thật đấy, chẳng đau chút nào cả, dì chỉ muốn Minh Thành không xảy ra chuyện gì, vậy là đã tốt lắm rồi” Cô dẫn lại sự chua xót trong lòng xuống, nở một nụ cười bên tai cậu bé nói.

Diệp Thành tức khắc liền cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng mà cậu bé không giấy giụa, cứ như vậy để cho mẹ ôm cậu, đến khi dưới nhà bỗng nhiên vàng lên tiếng giọng nói ba đã trở về.

“Ông Diệp, ông đã về rồi?”

“Ừ, cậu chủ nhỏ đâu?” Diệp Sâm mở miệng hỏi đến con trai, có thể nhìn ra được, anh vẫn đang lo lắng cho cậu bé có phải vẫn đang bị dọa sợ hay không?

“Ở trên lầu ạ, côMộcđang ở cùng cầu bé, nhưng mà ông Diệp, không biết đã có chuyện gì xảy ra thế ạ? Trên mặt của côMộclại có vết sưng, hình như là bị người ta đánh thì phải”

Chị Vương quan tâm dò hỏi anh.

Hóa ra Mộc Vân được đưa về đây rốt cuộc lại không hề nói gì về những chuyện đã xảy ra cho chị Vương biết sao?

Diệp Sâm hừ lạnh một tiếng nói: “Đáng đời cô ta”

Chị Vương: ”…”

Chị còn muốn nói gì đó, mà người ông chủ trẻ tuổi lại đã nhấc chân đi lên tầng mất rồi.

Quả nhiên, lúc lên đến tầng hai, lúc vẫn còn chưa có ai nhìn thấy mình, Diệp Sâm liền loáng thoáng nghe thấy âm thanh cười đùa của hai mẹ con truyền ra từ phòng trẻ.

Mộc Vân: “Minh Thành, trong nhà con có người phì nào dùng đồ trang điểm hay không? Có thể đi giúp dì lấy một chút tới đây không?

Dì phải che lại vết đỏ này, như thế thì khi ra ngoài mới không bị người ta nhìn thấy được”

Diệp Minh Thành ngẩng đầu lên nhìn vào mẹ.

Mẹ sợ để thế này về nhà sẽ bị Mặc Hi và em gái nhìn thấy sao?