Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 135




 

Chương 135

Vì vậy nói một số đứa trẻ không thực sự ngây thơ, môi trường phát triển cũng ảnh hưởng đến tính cách của chúng, một số đứa nhỏ sinh ra đã định sẵn là có tính cách xấu xa.

Diệp Minh Thành cuối cùng bị kéo đến căn phòng nhỏ kia, cậu bé ra sức giấy dụa nhưng vô dụng, những đứa nhỏ này dưới sự chỉ huy của cậu bé mập mạp kéo cậu bé vào.

Sau đó cửa phòng bị khóa từ bên ngoài.

Mà tất cả những điều này vị giáo viên đó lại không có bất kỳ phát hiện nào, hoặc là làm như không nhìn thấy.

Mộc Vân vân chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà trẻ.

Lúc này cô đang ở trong xe tìm kiếm các nhà ăn qua điện thoại di động, đợi lát nữa sau giờ học phải dẫn con trai lớn đi đâu ăn cơm mới được đây?

Đang nhìn điện thoại bỗng nhiên khóe mắt giống như thoáng nhìn thấy một thứ gì đó từ ngoài cửa sổ xe của cô đi qua.

Cái gì vậy? Một con mèo hoang sao?

Cô nhảy xuống vội vàng đến mức ngay cả điện thoại di động cũng không nhìn, nghiêng đầu ra ngoài thăm dò.

Tuy nhiên tốc độ của cô quá chậm, khi cô đi ra ngoài xem con mèo đó đã biến mất, chỉ có phía xa xa cửa trường mẫu giáo đột nhiên có thêm một đứa trẻ.

“Chú ơi, cháu đến trễ, chú mở cửa cho cháu”

“Tại sao lại đến muộn vậy? Lần sau đến sớm hơn nhé?”

Nhân viên bảo vệ ở cổng trường vốn không có hoài nghỉ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của đứa nhỏ quét qua cửa, bên trong xuất hiện một cái tên gọi là “Diệp Minh Thành”.

Mắng xong lập tức mở cửa ra.

“Diệp Minh Thành? Sao em lại ở đây? Không phải cô để em ở trong lớp đọc sách sao?”

Trước khi vào lớp, một giáo viên đã bước tới gần, khi cô nhìn thấy tên nhóc này, khuôn mặt lập tức lạnh lẽo, rất không khách sáo mà đứng lên dạy dỗ.

Diệp Minh Thành nghe vậy, lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía cô giáo: “Được rồi cô giáo, vừa rồi em đi vệ sinh quên mất phòng học của chúng ta ở đâu rồi, cô có thể nói cho em biết được không?” Giáo viên sửng sốt.

Cái đứa Diệp Minh Thành này tại sao đột nhiên lại nói nhiều như vậy?

Còn nữa, cậu bé còn đang cười với cô, trước đây cậu bé chưa bao giờ cười, lúc còn nhỏ, suốt ngày mang trên mình vẻ mặt lạnh lùng.

Cô giáo sững sờ, còn chưa kịp có phản ứng lại, ngón tay cô đã có tác động lại rồi, thành thật chỉ về phía phòng học bên kia của lớp các cô.

Vì vậy, tên nhóc này liền mỉm cười và vẫy bàn tay nhỏ bé của mình với cô một lần nữa, sau đó di chuyển đôi chân của mình và đi qua.

Vài phút sau, giữa hai lớp.

Cậu bé bước vào, nhìn thấy ở trong lớp trống không không có ai, vì vậy đôi mắt lưỡi liềm vốn đã nguội lạnh của cậu bé liền quét nhanh qua đó, ánh mắt cậu bé rơi vào chiếc bàn nhỏ với những cuốn sách giáo khoa nằm rải rác trên sàn nhà.

“Diệp Minh Thành?”

Ngay lập tức cậu bé lao vào, chạy nhanh đến chiếc bàn nhỏ kia.