Cô Vợ Câm Của Tôi

Chương 22: Cô ta bị bệnh






Giọng Lệ Chấn Nam không cao không thấp, đôi mắt sâu bình thản không chút sợ hãi, giọng điệu lạnh nhạt, phảng phất như đang bàn bạc xem lát nữa có nên uống một chén hay không.

Bùi Trạch Minh cũng thản nhiên nhìn anh ta, cười nhạt: “Chủ tịch Lệ cảm thấy thế nào?”

Thản nhiên hỏi ngược lại, bên trong ẩn giấu đầy khiêu khích.

Đọc FULL bộ truyện.

Chẳng những Lệ Chấn Nam không tức giận mà còn bật cười, chỉ là nụ cười không lan đến đáy mắt này, cũng là lúc anh kinh khủng nhất.

Hai người đàn ông lòng dạ cực kỳ âm trầm nói chuyện, Thư Tấn cảm thấy bị kẹp trong đó sẽ trở thành bia đỡ đạn, cô cũng không muốn vạ lây, nhanh chóng tránh thoát khỏi ngực Bùi Trạch Minh, lễ phép gật đầu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lệ Chấn Nam.

Anh nhìn cô, đôi mắt trong suốt này, ngoan ngoãn giống hệt thỏ trắng, khiến cho người ta muốn nổi giận cũng khó.

“Em đi vào trước!” Lệ Chấn Nam chỉ ném lại một câu như vậy cho cô.

Thư Tấn gật đầu, bước nhanh rời khỏi.

Cô vừa đi, sắc mặt Bùi Trạch Minh lập tức sầm lại: “Có phải Chủ tịch Lệ có loại đam mê nhặt lại đồ thừa của người khác? Đã nhiều năm như vậy, quả thật thói quen nhặt thừa vẫn luôn không đổi!”


Dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Lệ Chấn Nam như đang trải thêm một tầng sương lạnh, nhíu mày: “Hẳn phải là tôi nói câu này với anh?”

Mọi người đều biết, sau khi chia tay với Lệ Chấn Nam, Hàn Phương Lộ mới qua lại với Bùi Trạch Minh.

Cái gì cũng phải phân rõ trước sau, không phải sao?

Dường như Bùi Trạch Minh cũng đoán được anh ta đang nói đến cái gì, chậm rãi gật đầu: “Coi như đến sau thì thế nào? Ít nhất tôi vẫn luôn nằm ở trong tim Phương Lộ, không phải sao?”

Ánh mắt lạnh lẽo âm u của Lệ Chấn Nam giống như cất giấu một con mãnh thú, tàn ác, hung bạo.

Bùi Trạch Minh cong môi: “Chúng ta như nhau thôi! Nhưng mà, Phương Lộ đã là quá khứ rồi, so với Thư Tấn …

Không đợi nói xong, Lệ Chấn Nam đã cắt ngang: “Cô ta là vợ của tôi, anh đừng hòng có ý đồ xấu!”

“Há, thì ra Chủ tịch Lệ còn biết cơ đấy!”

Bùi Trạch Minh khẽ cười, ánh mắt lập tức ngưng lại, hơi thở lạnh lẽo ập đến: “Biết thì giữ cho vững, nếu không có một ngày, cô ấy cũng có thể trở thành ai đó của một người nào khác!”

Sắc mặt hung ác của Lệ Chấn Nam lại càng khó coi, nhưng cuộc nói chuyện cũng đi đến hồi kết.

Quay về đại sảnh lần nữa, Bùi Trạch Minh lượn xung quanh nói chuyện với mọi người, xuyên qua chất lỏng màu hổ phách trong ly rượu vừa bưng lên, ánh mắt về phía người đàn ông cao lớn ở nơi xa.

Nụ cười lạnh lẽo dần dần lan tỏa trên môi Bùi Trạch Minh.

Ánh mắt lại liếc nhìn Tưởng Chi Châu đang ôm cháu trai đứng cạnh Lệ Chấn Nam chụp ảnh.

Cảnh tượng tốt đẹp biết bao, lại khiến hai mắt Bùi Trạch Minh nhói đau.

Từ nhỏ anh ta đã không hợp Lệ Chấn Nam, rõ ràng là bạn bè, còn là bạn học, nhưng quan hệ vẫn luôn bất hòa.

Sau khi tiếp quản công ty, lại trở thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường, tựa như một núi không thể có hai hổ.

Nhưng che dấu dưới vỏ ngoài này lại là sự thật là bản thân Bùi Trạch Minh không muốn nói ra!

Thư Tấn ngồi ở một góc nhỏ, cố gắng làm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình trong đám người ồn ào náo nhiệt.

Nhưng vẫn không cách nào thoát được Thư Kha quấy rầy.

Thư Kha bưng một ly cocktail, tiếng giày cao gót lộc cộc đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhướng mày hừ lạnh: “Rốt cuộc, cô không thành toàn cho tôi, chẳng phải vẫn thành toàn cho người khác rồi sao?”

Lời nói vẫn văng vẳng bên tai, Thư Tấn yếu ớt nhìn cô ta, ấn đường khẽ nhíu lại.


Dường như Thư Kha uống quá nhiều, ngẩng đầu lên, lại uống hết cocktail bên trong, thuận tiện nói: “Không sai, là tôi muốn tính toán con của cô, mượn bụng sinh con, dù sao anh Chấn Nam cũng không thích cô, chẳng phải để tôi làm mẹ kế của thằng bé rất phù hợp sao?”

“Cho dù thế nào chúng ta vẫn là chị em, có quan hệ ruột thịt, tôi sẽ coi con của cô như con đẻ, cũng sẽ nể mặt cô nhường anh Chấn Nam lại cho tôi mà đối xử với cô tốt một chút!”

Thư Kha vỗ vỗ bờ vai cô, ánh mắt mơ hồ, giống như đang trút giận, còn nói: “Nhưng bây giờ thì sao? Đứa trẻ cô sinh ra lại tặng không cho người khác? Chỉ lấy một danh hiệu hữu danh vô thực, có lợi ích gì chứ?”

Mỗi câu mỗi chữ đều chấn động hai tai cô.

“Nói cô vong ân bội nghĩa, cô còn không tin! Cánh tay hướng ra bên ngoài, trước giờ chưa từng suy nghĩ cho người nhà!” Thư Kha loạng choạng đứng dậy, tức giận liếc mắt coi thường cô.

“Chỗ tốt lại mang cho người khác, Thư Tấn, sẽ có một ngày cô hối hận mà khóc lóc thảm thiết!”

Quả thật Thư Kha đã uống quá nhiều, thư ký của nhà họ Thư đến đỡ cô ta rời đi, trước khi đi vẫn không quên cung kính chào Thư Tấn.

Mà Thư Tấn lại ngây ngẩn ngồi ở đó, hai mắt không có tiêu cự, lông mi dày cong cũng khẽ khàng rung động.

Ở sân khấu bên kia, Hàn Phương Lộ bế Lệ Đằng nói cười với người xung quanh, tư thế kia, rõ ràng đã coi mình là bà chủ của nhà họ Lệ, là mẹ ruột của thằng bé!

Thư Tấn nhìn chằm chằm không dời mắt.

Lửa giận khó nhịn trong lòng dần dần dâng lên, sôi trào như muốn đốt cháy huyết dịch, con tim muốn lập tức tiến lên cướp lại con mình! Nhưng lý trí lại khiến cô không thể không tỉnh táo lại.

Nhất định phải bình tĩnh.

Hít vào, thở ra!

Nhỏ không nhịn, mưu lớn sẽ bị loạn.

Không nói đến việc bây giờ cô không có tiếng nói, xông lên rồi, lỡ như lúc cướp thằng bé khiến thằng bé bị thương thì phải làm sao?

Chỉ là một bữa tiệc, chờ qua đi rồi, Bé Đằng sẽ tự động trở lại bên người cô!

Thư Tấn cố gắng trấn an cảm xúc của mình, cô thật sự không muốn tiếp tục chờ đợi ở bữa tiệc này nữa, cầm túi quay người rời khỏi đại sảnh.

Trên hành lang có mấy người uống say đang tụ tập, cũng không yên tĩnh, tâm trạng Thư Tấn vốn đang phiền muộn, mau chóng tránh đi.

Trong nhà vệ sinh, nước lạnh ào ào cọ rửa bàn tay trắng nõn, qua nửa phút mới tắt vòi nước đi.

Thư Tấn liếc nhìn mình trong gương, đôi lông mày buồn phiền nhíu chặt lại, cho dù như thế nào cô cũng phải kiên trì đến cuối cùng, chỉ có như vậy mới có thể yên ổn mang Bé Đằng về nhà.


“Nghe nói chưa? Các cô biết nguyên nhân vì sao Hàn Phương Lộ lại rút khỏi nhóm nhảy không?”

Bên trong nhà vệ sinh, một giọng nữ yểu điệu vang lên bên tai Thư Tấn.

Cô vốn không muốn nghe lén người khác nói chuyện thế này, vội vàng cầm khăn lau tay muốn rời đi, nhưng bước chân còn chưa ra khỏi cửa nhà vệ sinh, bên trong lại truyền đến một câu…

“Bởi vì cô ta bị bệnh! Còn là loại bệnh buồn nôn kia!”

“Có ý gì?”

“Không hiểu sao? Có thể truyền nhiễm, vì vậy cách xa cô ta một chút!”

Có người phụ nữ giật mình hét chói tai: “Ôi trời ơi!”

“Nhỏ giọng chút, đừng để người ta nghe thấy!”

Cả người Thư Tấn run lên bần bật, đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh ngẩn ngơ hồi lâu mới dần dần lấy lại tinh thần, mà hai cô gái trẻ nói chuyện trước đó cũng đi ra từ bên trong.

Các cô thoáng liếc nhìn Thư Tấn, cũng không để ý mà rời đi.

Đến góc cua, hai người phụ nữ dừng bước, hài lòng liếc nhìn nhau, bên môi lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Thư Tấn lại không cách nào bình tĩnh được, siết chặt nắm tay, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt, cũng không cách nào nén nhịn được bất an dưới đáy lòng, bước nhanh trở về đại sảnh bữa tiệc.

Trong đám người chen chúc, Hàn Phương Lộ vẫn ôm Lệ Đằng vui vẻ trò chuyện với mấy người xung quanh, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất phi phàm của người con gái nết na thùy mị.

Ngay cả nụ cười cũng xinh đẹp thanh nhã, vô cùng khéo léo.

Thư Tấn bước nhanh vượt qua mọi người, đi đến bên cạnh Hàn Phương Lộ, lễ phép cúi đầu cười một tiếng, sau đó ôm lấy con trai từ trong ngực cô ta.

Cử động thật nhỏ lại khiến Hàn Phương Lộ nghi ngờ, lập tức chất vấn: “Cô Thư, sao vậy?”