Cô Vợ Cá Tính Của Ôn Thiếu

Chương 23




Tác giả: Già Đầu Vẫn Ế

Lam Lam nghĩ thôi đã tức muốn điên lên rồi, Ôn Đình Mặc đâu có rảnh rỗi tới mức đi uống rượu với San San như vậy chứ, tên vậy mà tự nhận mình là Ôn Đình Mặc mà không biết ngượng mồm, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đó...

San San mặc dù rất thông minh nhưng mà chỉ số thông minh chỉ dùng trong công việc, còn về chuyện yêu đương thì hoàn toàn là cón ố 0 tròn trĩnh

" Nào anh ta kiếm cậu cứ gọi cho tớ, nhất định tớ sẽ dùng karatedo đánh anh ta một trận vì dám quấy rối cậu..."

Lam Lam cười cười trước mặt Cẩm San nhưng trong lòng vô cùng tức giận, dám lừa gạt San San của cô sao, không dễ vậy đâu...

Cả hai rời khỏi quán cà phê khi trời đã về khuya, Cẩm San trở về nhà rồi lập tức thả mình lên chiếc giường thân quen êm ả ngủ một giấc tới sáng...

Những ngày tiếp theo đó của Cẩm San vẫn diễn ra hết sức bình thường, cô tự nhốt mình trong nhà để hoàn thiện kịch bản đang dở, mỗi ngày Tạ Hiền đều mang cơm đến cho cô....

" Em làm việc cũng đừng ép bản thân mình quá, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.."

Tạ Hiền bước vào nhà với một đống đồ xách trên tay, vì cô sợ Cẩm San sẽ đói nên chất đầy tủ lạnh hoa quả và đồ ăn vặt..

Cẩm San tắt máy tính đứng dậy đi về phái bếp " Hôm nay chị mua gì nhiều vậy "

Tạ Hiền đang sắp xếp những đồ ăn vào tủ lạnh " 2 ngày tới chị sẽ về nhà chồng có việc, chị sợ em sẽ bỏ ăn nên chuẩn bị cho em rất nhiều thứ em thích "

Cẩm San dùng tay bốc những món ăn mà Tạ Hiền dọn sẵn trên bàn

" Chị cứ về nhà vui vẻ đừng lúc nào cũng lo lắng cho em như vậy, em lớn rồi cũng tự lo cho bản thân được mà.."

Tạ Hiền thu xếp dọn dẹp hết trong bếp gọn gàng sạch sẽ trước khi ra về

" Hai ngày này nếu em không muốn nấu thì đặt đồ ăn bên ngoài giao về, đừng nhịn đói đấy biết chưa "

" Em biết rồi"

Phải dặn dò cẩn thân một hồi Tạ Hiền mới rời khỏi, có vẻ như cô vẫn không an tâm gì mấy về Cẩm San....

[…]

Với tính cách của Cẩm San thì chẳng bao giờ chịu vào bếp, món cô có thể tự tay nấu ngon nhất từ trước đến nay là mỳ gói..

Ngày hôm sau cô thức dậy vào gần trưa vì bụng đói, mắt lờ đờ nhìn ngó xung quanh mới sực nhớ ra hôm nay Tạ Hiền về thăm nhà chồng nên chẳng có ai mua đồ ăn...

Cầm điện thoại lên đặt đồ ăn trên app, lướt lướt chọn một vài món ăn kèm theo một cái pizza, sau khi đặt xong đồ ăn Cẩm San miễn cưỡng bước đi vào nhà vệ sinh...

Chọn đại một bộ đồ thể thao mặc ở nhà cho thoải mái, Cẩm San ngồi vào bàn làm việc tiếp tục công việc bỏ dở lúc tối, một tay cô vừa bấm máy vừa bốc hạt nho khô bỏ vào miệng...

" Ting..ting..ting.."

Với tay lấy bóp tiền để trên tủ sách rồi Cẩm San vội chạy ra mở cửa

Vừa mở cửa ra cô đã thấy một hộp pizza lớn chìa ra, bởi hộp đồ ăn to và được đưa lên cao nên Cẩm San chẳng thấy được mặt người giao đồ ăn..

" Của tôi hết bao nhiêu tiền vậy.."

Người giao hàng không lên tiếng khiến Cẩm San khó hiểu, cô nhìn xuống dưới chân, chân mày cô chau lại

Người giao hàng này thật lạ lùng, làm gì có ai đi giao hàng lại mặc âu phục và giày tây bóng loáng cơ chứ..

" Này anh gì ơi...tôi đang hỏi nh đấy.."

Cẩm San đưa tay nắm lấy hộp đồ ăn từ tay anh ta, cô bị sững sờ mất mấy giây...

" Sao là anh???"

Ôn Đình Mặc xuất hiện trước mặt cô với tư cách là người giao đồ ăn khiến cô không khỏi ngỡ ngàng...

" Tại sao không thể là anh chứ?"

Ôn Đình Mặc cười một cách thân thiện rồi thản nhiên bước vào nhà cô trước sự kinh ngạc vô cùng của cô...

" Này... Đây là nhà tôi, tôi chưa cho anh vào cơ mà "

Anh bước đến ghế số pha rồi ngồi xuống tự nhiên như nhà anh vậy, anh đưa mắt liếc nhìn toàn căn hộ của cô...

" Anh bị câm rồi à, đột nhập vào nhà người lan là phạm pháp đấy.."

Ôn Đình Mặc nghiêng đầu nhìn Cẩm San " Người lạ, chẳng phải chúng ta đã ra mắt bố mẹ em rồi sao??"

" Anh..."

Cẩm San tức không nói nên lời, nhưng đây là nhà cô sao anh có thể thản nhiên như nhà anh như vậy chứ

" Con người anh đúng là không biết liêm sỉ là gì "

Anh nhếc môi cười " Từ khi gặp em tôi đã không còn liên sỉ nữa rồi.."

Cô bước đến bàn anh ngồi, đặt đống đồ ăn lên bàn một cách nặng nề

Anh đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới chân, cô liền quay qua lườm anh..

" Anh nhìn gì tôi, cái thứ đàn ông mặt dày vô liêm sỉ "

Cẩm San mặc kệ anh ta ngồi vắt chân trước mật, cô mở hộp đồ ăn ra chuẩn bị lắp đầy bao tử, làm gì thì làm có thực mới vực được đạo...

Cô mở hộp pizza ra chưa kịp ăn thì Ôn Đình Mặc đã vội đưa tay lấy một miếng rồi bỏ vào miệng một cách thản nhiên

" Này....đây là đồ ăn của tôi cơ mà "

Anh vẫn ăn thản nhiên " Đồ ăn này là tôi đã trả tiền và mang đến giúp em, nó là của tôi mới đúng "

Cẩm San mặt đằng đằng sát khí " Nhưng đồ ăn này là do tôi đặt, anh là gì mà dám vào nhà tôi rồi còn ăn đồ ăn của tôi nữa chứ.."