Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 153: Chương 153





"Mẹ, còn con nữa."
Đùa giỡn xong, Từ Hương Quyên tiếp tục khâu cúc áo chưa khâu xong.
Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu, ngày mai lúc ba làm việc ở tiệm cơm đó, con phải trông chừng mẹ ăn cơm đàng hoàng biết chưa? Mẹ ăn ít cơm hoặc chưa ăn xong đã đi làm việc trước, con tới nói cho ba."
Ngưu Ngưu không có ma lanh bằng Qua Qua, nhiệm vụ đã phân phó cho nhóc nhóc có thể hoàn nghiêm túc, hơn nữa Qua Qua được nghỉ đông cũng hỗ trợ làm những việc trong khả năng cho phép ở tiệm, còn Ngưu Ngưu không có tìm việc cho thêm phiền đã rất không tồi đây thì sẽ có rảnh.
Ngưu Ngưu đáp ứng rồi: "Dạ, con sẽ trông chừng mẹ ăn cơm."
Từ Hương Quyên không quá để bụng, tiệm cơm tuy không có bận rộn như lúc học sinh còn ở trường, nhưng mà danh khí đã đánh ra rồi, sẽ có không ít hộ gia đình gần đây nhân lúc học sinh nghỉ tới đây ăn trưa với ăn chiều, kỳ nghỉ của học sinh mới là giờ cao điểm ăn cơm của bọn họ.
Tiệm cơm còn có bán sa tế, rốt cuộc có người mua thì bọn họ liền bắt đầu bán thôi, biết bọn họ phải về nhà, người đặt sa tế càng nhiều hơn, còn có một ông chú đặt 20 hũ một lúc đó.
Từ Hương Quyên nói ăn tết về quê không đến 10 ngày, không cần thiết 1 ngày 2 hũ, ông chú kia nói nhà ông ấy đông người, ăn tết phải làm bữa cơm đoàn viên, còn có thân thích muốn ghé chơi nữa, có thể lấy tặng thân thích, cô nghe xong cũng không có cản việc làm ăn tới cửa nữa, đành phải ngừng việc chính của mình, trước hết chuyên môn đi làm sa tế.
Mỗi ngày bán sa tế cũng mới 10 hũ, 20 hũ chắc chắn phải tăng ca thêm giờ.
Tuy cuối cùng biết được ông chú mua 20 hũ kia nói dối, là chính ông ấy mở tiệm cơm, mua sa tế ở chỗ cô là để dùng trong tiệm cơm của mình.
Biết vụ này vẫn là nghe được từ trong miệng khách khác, Từ Hương Quyên không có bao nhiêu cảm giác, dưới tình huống không xung đột lợi ích, dù cho ông ta mua 50 hũ hay 100 hũ, lại dù cho chính mình có thể làm sa tế, nó cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với cô.
Rốt cuộc cô không phải chuyên môn bán sa tế.
Rất mau đã khâu cúc áo xong, Từ Hương Quyên thả quần sang một bên, chải đầu cho Qua Qua với chính mình, chải xong thì chuẩn bị ngủ.
"Mẹ ơi, còn con nữa." Ngưu Ngưu đưa lược của mình cho mẹ.
Chu Trình Ninh: "Chị với mẹ đều là tóc dài, ba đã nói với Ngưu Ngưu bao nhiêu lần rồi, nếu có thể tự mình chải liền tự mình chải, đừng để mẹ chải giúp con, chút tóc này của con tối ngủ không cần thiết phải chải."
Ngưu Ngưu là người tóc ngắn nhất nhà, mùa đông lạnh có mũ cho nhóc đội, có mũ đội thì dù tóc ít nữa cũng không lạnh, cho nên Từ Hương Quyên vẫn là kiên trì dẫn Ngưu Ngưu đi cắt tóc định kỳ.
Ngưu Ngưu là người duy nhất không bị rối tóc trong cả nhà, tối trước khi ngủ cũng không cần phải chuyên đi chải đầu.
Có một đoạn thời gian con trai không đòi cô chải đầu, Từ Hương Quyên còn cho rằng là không cần, nghe thấy Ngưu Ngưu muốn cô chải đầu cho, cô bèn nhận lấy cái lược nhỏ của con, chải đầu cho Ngưu Ngưu: "A Ninh anh đừng nói Ngưu Ngưu, tóc ngắn như nào lại không thể chải?"
Lại không phải chải sẽ rụng cả đống, thích chải đầu là chuyện tốt.
"Quyên, vậy em cũng chải đầu cho anh." Chu Trình Ninh lấy lược của mình tới.
Trong nhà 4 người, mỗi người đều có lược riêng, của Ngưu Ngưu là mini nhất, rốt cuộc độ khó khi chải cho Ngưu Ngưu là nhỏ nhất.
"Tự anh chải đi." Từ Hương Quyên không cần suy nghĩ, cô trực tiếp cự tuyệt.
Ngưu Ngưu: "Ba, con chải cho ba."
Ngưu Ngưu vẫn luôn thiếu thốn người cho nhóc luyện tập tay nghề chải đầu, ba có thể là người này, chải cho ba thì ba có đau cũng không sao.
Ba nhiều lắm là đét mông nhóc, đét xong rồi liền không giận nữa.
Chu Trình Ninh không cần suy nghĩ đã cự tuyệt: "Không cần Ngưu Ngưu chải, tóc ba chỉ có thể để mẹ hoặc tự ba chải."
Ai biết có phải Ngưu Ngưu muốn cố ý trả thù anh mới muốn chải tóc cho anh không.

Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh để Ngưu Ngưu chải đầu cho đi, thật vất vả Ngưu Ngưu mới muốn chải đầu cho anh, đừng cự tuyệt tâm ý của con."
Chu Trình Ninh: "Quyên, ấn theo cách nói của em, anh cũng thật vất vả muốn em chải đầu cho anh, sao em lại cự tuyệt tâm ý của anh?"
Từ Hương Quyên: "Có thể giống nhau sao? Anh là muốn lao dịch em, em cự tuyệt, còn Ngưu Ngưu là muốn lao động cho anh, anh ngẫm lại coi, anh muốn người ta làm việc cho mình mà coi như tâm ý sao?"
Chu Trình Ninh cuối cùng vẫn là bại trận, để cho Ngưu Ngưu chải đầu cho anh.
Chu Trình Ninh ngồi bên mép giường, Ngưu Ngưu đứng sau lưng ba, cầm lấy lược của ba, chuẩn bị chải đầu cho ba.
Từ Hương Quyên với Qua Qua đang vây xem Ngưu Ngưu chải đầu cho ba.
Mẹ với chị còn nhìn nhóc chải đầu kìa, Ngưu Ngưu có chút khẩn trương.
Bắt đầu chải, nhóc nhẹ nhàng cài lược hoàn toàn vào tóc ba.
Tối nay Chu Trình Ninh gội đầu, nhưng sau khi khô rồi còn chưa thế nào chải tóc, nên rất mau Ngưu Ngưu liền đụng phải chỗ tóc thắt lại của ba, bèn nhìn mẹ, tìm kiếm viện trợ bên ngoài.
Từ Hương Quyên giúp Ngưu Ngưu chải suôn chỗ tóc rối của ba: "Rồi, Ngưu Ngưu tiếp tục đi."
Ngưu Ngưu nhận lấy lược tiếp tục, cầm lấy 2 cọng tóc bị rụng, lại đi nhìn mẹ.
Từ Hương Quyên: "Đưa tóc cho ba đi, để ba tự đi ném vào thùng rác."
Vì thế, Chu Trình Ninh nhìn thấy một bàn tay béo nhỏ cầm lấy 2 sợi tóc xuất hiện trước mắt.
Nhận lấy tóc, Chu Trình Ninh ném tóc vào sọt rác bên mép giường.
Tiếp xuống thuận lợi hơn nhiều, có tóc rụng Ngưu Ngưu bèn trực tiếp giao cho ba vứt đi, ba kêu được rồi nhóc mới dừng lại, trả lược lại cho ba.
Từ Hương Quyên tổng kết: "Ngưu Ngưu rất lợi hại, đều đã có thể chải đầu cho ba rồi.

Ba rất ngoan, phối hợp với Ngưu Ngưu chải đầu không nói câu nào."
Hai bên đều cần được khen ngợi tổng kết.
...
"Ba!"
"Ngưu Ngưu đừng kêu ba, mẹ thật sự ăn xong rồi." Từ Hương Quyên đang ăn cơm trong buồng nhỏ, Qua Qua với Ngưu Ngưu cũng đang cùng ăn, bên ngoài là dì Triệu với chị Dương đang bận trong bếp, Chu Trình Ninh bận thu tiền với bưng thức ăn và dọn chén đũa.
Nghe thấy Ngưu Ngưu kêu, Chu Trình Ninh dọn chén đũa vào bếp xong liền trực tiếp giết vào buồng nhỏ.
"Ngưu Ngưu, có phải mẹ không ăn cơm đàng hoàng không?"
Ngưu Ngưu cáo trạng: "Trước lúc ăn cơm mẹ đổ lại một nửa."
Chu Trình Ninh nhìn thấy cái chậu nhỏ đựng cơm vẫn là trống không, giống như trước lúc anh đi, trước lúc đi anh đã chia sẵn phần cơm trong chậu, hơn nữa còn chia hết rồi.
Anh múc một chén cơm đầy cho mẹ sắp nhỏ, vợ chắc chắn là chưa ăn hết, tám phần là cho Qua Qua ăn, nhưng mà trước lúc chất vấn vợ, Chu Trình Ninh hỏi Ngưu Ngưu trước: "Vì sao không nói sớm cho ba? Nếu nói cho ba sớm chút, ba đã nhìn chằm chằm mẹ ăn hết rồi."
"Bởi vì ba nhìn chằm chằm mẹ, giáo dục mẹ, mẹ lại càng không muốn ăn, phải đợi mẹ ăn hết rồi lại nói với ba."

Nhóc chuyên môn chờ mẹ ăn hết nửa chén cơm mới cáo trạng với ba, nhóc biết sau khi bị ba giáo huấn mẹ chắc chắn không còn khẩu vị ăn cơm, cho nên chờ mẹ ăn xong nửa chén mới gọi ba tới.
Con trai tri kỷ như thế, Từ Hương Quyên thật muốn đỡ trán thở dài.
Từ Hương Quyên: "Một cái chén to như này, nửa chén đã nhiều hơn ngày thường rồi."
Chu Trình Ninh: "Qua Qua còn ăn nhiều hơn em, em là muốn về nhà để ba mẹ lo lắng sao?"
Từ Hương Quyên: "Quần áo mùa đông dày, ba mẹ lại nhìn không ra, hơn nữa em thật sự rất no rồi, không cần ăn nữa."
Qua Qua đích xác ăn nửa chén phần mẹ, bé còn chưa no căng, nhưng mà đã có 8 phần no rồi: "Ba, mẹ không muốn ăn thì ba đừng nên ép mẹ ăn, ba có thể mua đồ ăn vặt, thường thường đút mẹ ăn là có thể nhồi béo mẹ rồi."
Ý kiến Qua Qua nói hay đó, Chu Trình Ninh đồng ý: "Ngưu Ngưu, ba mua đồ ăn vặt cho mẹ, nhưng mà mẹ ăn cơm con vẫn là phải trông chừng giúp ba, không thể để mẹ ăn ít đi một miếng cơm, ăn ít một miếng liền nói cho ba."
"Con biết rồi." Ngưu Ngưu bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Từ Hương Quyên đáp: "Ừ ừ, về sau chắc chắn ăn xong phần mình, có thể ăn sạch cơm, hiện tại sắp về nhà ăn tết rồi, chờ qua tết xong về lại mua đồ ăn vặt cho em."
Nói đến về nhà, Ngưu Ngưu hỏi mẹ: "Mẹ ơi, chúng ta thật muốn bay lên trời về nhà sao?"
Từ Hương Quyên lại lần nữa nói đến máy bay: "Chúng ta là ngồi máy bay về nhà, máy bay là bay trên trời, nhưng bên trong lại không khác xe là mấy, đến lúc đó Ngưu Ngưu có thể thấy máy bay trông như thế nào."
Trước đó Ngưu Ngưu nghe được ba mẹ nói về máy bay, nhóc hỏi ba mẹ máy bay là gì, mẹ giải thích xong, nhóc mới biết được về nhà muốn bay lên đó.
Bởi vì năm nay muốn bay về nhà, Ngưu Ngưu nằm mơ cũng có mơ thấy mình mọc cánh bay trên bầu trời.
Ngưu Ngưu có kể giấc mơ này với ba mẹ, Từ Hương Quyên vẫn luôn dẫn đường Ngưu Ngưu, nói máy bay là phương tiện giao thông không khác xe là mấy, cũng không phải là cả nhà họ phải cắm cánh bay trên bầu trời.
Ý tưởng của con nít luôn là thiên mã hành không, còn nữa, Ngưu Ngưu nhà bọn họ thật là ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ cái đó điển hình.
Không như cô, ngủ say sưa, hoàn toàn không nhớ rõ tối mơ thấy cái gì.
"Máy bay mọc cánh!" Ngưu Ngưu tự mình tưởng tượng, phải mọc cánh mới có thể bay.
Từ Hương Quyên dọn dẹp chén đũa: "Hẳn vậy, mẹ cũng chưa từng thấy.

A Ninh, anh ở đây nghỉ ngơi một lát, em đi làm việc."
Qua Qua đi theo mẹ ra ngoài, Ngưu Ngưu tiếp tục nói với ba máy bay trong tưởng tượng của nhóc là trông như thế nào.
Chu Trình Ninh từng thấy máy bay trên báo, hiện tại không tìm thấy báo đâu, lúc này được nghỉ, anh tìm giấy bút tới, vẽ ra bộ dáng đại khái của máy bay trong trí nhớ mình: "Đây, Ngưu Ngưu, nó trông thế này, ba đi ra ngoài làm việc, con ở yên trong này."
Dù cho trong phòng chỉ còn lại có chính mình, Ngưu Ngưu vẫn là không có cùng ra ngoài chơi với ba, mà lựa chọn ở lại buồng nhỏ xem máy bay ba vẽ.
Nhóc thấy cực khó hiểu, sao máy bay chở người ngồi trong được.
...
Ngày về định vào 29 tết, Từ Hương Quyên đóng cửa tiệm cơm vào trước 2 giờ chiều hôm 28, dư lại nửa ngày thì lại về nhà dọn dẹp và nghỉ ngơi.

Hành lý thì ngày thường đã đang thu thập rồi, trong nhà ở quê cũng còn quần áo, không cần mang quá nhiều đồ, chỉ cần mang chút đồ thiết yếu.
Ngưu Ngưu cõng cặp sách nhỏ, cao hứng phấn chấn: "Mẹ ơi, ngày mai được ngồi máy bay."
Dù cho không phải hôm nay được ngồi máy bay, Ngưu Ngưu vẫn là cõng cặp sách nhỏ trên người, trên lưng đeo cặp sách, phảng phất như lập tức liền được ngồi máy bay.
Từ Hương Quyên đang kiểm kê hành lý: "Đúng vậy, ngày mai được ngồi máy bay, đi cùng với bà cô, ông dượng và chú họ con, đến lúc đó Ngưu Ngưu có thể tìm chú họ chơi."
Không chút khách khí mà đẩy bảo bảo tò mò cho Bình An.

Bình An so ra kiên nhẫn hơn A Ninh nhiều.
Làm việc ở tiệm cơm trong lúc được nghỉ đông, việc làm ăn của tiệm không tồi, tảng đá lớn trong lòng Chu Trình Ninh rơi xuống một nửa.

Cộng thêm tiền lương của anh, anh cảm thấy trả tiền cũng không khó khăn đến vậy, năm nay về nhà có thể ăn tết vui vẻ, thân thiết với vợ.
Ngưu Ngưu: "Chú họ sẽ trọ lại nhà của chúng ta, ngủ cùng với chúng ta sao?"
Từ Hương Quyên: "Năm nay chú họ sẽ ở với ông dượng và bà cô của con bên chỗ ông cố, nếu Ngưu Ngưu muốn ngủ với chú, vậy có thể hỏi xem bà cô có đồng ý không."
Từ Hương Quyên đã nói với cô cô rồi, bảo trong nhà cô có phòng trống để ngủ, cô cô nói muốn trọ lại nhà anh trai chị dâu bà.
Cô cô đã có ý nghĩ của mình, Từ Hương Quyên cũng không khuyên bảo nữa, tuy ba mẹ A Ninh làm người sốt ruột, nhưng đối với cô gãy xương chưa hỏi hẳn mà nói, trọ lại cách vách đích xác là thuận tiện nhất.
Ngưu Ngưu không dám hỏi bà cô: "Mẹ ơi, chỉ hỏi chú họ thôi được chứ?"
Qua Qua trả lời thay mẹ: "Được nha, Ngưu Ngưu em hỏi chú đi, để chú trực tiếp nói với bà cô là được, chú đã là đứa bé lớn rồi."
Đứa bé lớn có thể tự mình quyết định.
Ngưu Ngưu: "Vậy em liền nói với chú."
Chuyến bay là vào 9 giờ sáng mai, dượng nói sáng sớm mai 7 giờ sẽ bảo tài xế lái xe tới đây đón bọn họ đi sân bay, tài xế cỡ chừng 7 giờ 40 là có thể tới chỗ bọn họ rồi, đón người cái lại chạy tới sân bay là tầm tầm cỡ 8 giờ rưỡi.
Sáng mai có vẻ sẽ tương đối khẩn trương, Từ Hương Quyên kiểm kê hành lý xong liền quét tước nhà cửa, thu cất những gì có thể cất đi trước, tối ngủ một giấc, mai dậy sớm xếp dọn chăn và drap giường.
Chu Trình Ninh cũng dọn dẹp với vợ, hai đứa nhỏ thì cứ ở trên giường là không làm cho việc nó bận thêm rồi.
Chờ đã thu dọn xong đại bộ phận đồ đạc, nhà trông thoáng không ít.
Chiều nay 4 giờ rưỡi đã ăn chiều rồi, ăn xong đi ngủ sớm chút, để sáng mai dậy sớm.
Ăn chiều xong, rửa sạch sẽ đồ làm bếp rồi cất vào, chỉ lưu lại 1 cái nồi để sáng mai dùng để chưng bánh bao với màn thầu làm bữa sáng.
Chu Trình Ninh đè lại Ngưu Ngưu đang xao động trong ổ chăn: "Ngưu Ngưu, ngủ, đừng có lật tới lật lui."
Ngưu Ngưu thật sự quá hưng phấn mà, hơn nữa hiện tại không phải giờ ngủ như thường lệ, nhóc căn bản ngủ không được.
Cảm giác ba mẹ đã ngủ, Ngưu Ngưu không thể nói chuyện lại không nhịn được mà xoay trái xoay phải.
Chu Trình Ninh là thật sự ngủ một chốc đã tỉnh, động tĩnh lật người của Ngưu Ngưu với anh mà nói là quá lớn.
Ngưu Ngưu nghe thấy tiếng ba nói chuyện, vẫn không nhúc nhích, kiên trì đến khi tay ba buông ra rồi, nhóc lại tiếp tục xoay người.
"Ngưu Ngưu." Đã lần thứ hai rồi.
Lần này Từ Hương Quyên nghe thấy tiếng, cô tỉnh lại theo: "Ngưu Ngưu ngủ không được sao?"
Có lẽ là chiều nay phải dọn dẹp quét tước, lượng vận động lớn, mệt rồi, nên tối dễ ngủ hơn, Từ Hương Quyên đều cảm thấy mình đã ngủ một hồi lâu đó.

Chu Trình Ninh nói chuyện trước Ngưu Ngưu một bước: "Ngưu Ngưu lật tới lật lui, chắc chắn chưa ngủ."
Chung một ổ chăn với Ngưu Ngưu lâu vậy rồi, sao Chu Trình Ninh có thể không biết Ngưu Ngưu rốt cuộc có ngủ hay chưa.
Ngưu Ngưu: "Mẹ, con không ngủ được, ngày mai được ngồi máy bay."
Từ Hương Quyên: "Lại đây ngủ một ổ chăn với mẹ."
"Quyên, Ngưu Ngưu thật ngủ không được, chung một ổ chăn với em cũng vô dụng, thôi em dứt khoát lại đây đi, để Ngưu Ngưu chung một ổ chăn với Qua Qua, chung ổ chăn với chị xem nó còn quậy được không."
Ông chồng nhà mình nói cũng có đạo lý, Từ Hương Quyên: "Không cần vào ổ chăn mẹ, vẫn là ổ chăn của chính mình ấm áp hơn, Ngưu Ngưu đếm ở trong lòng đi, đếm tới 100 là tới ngày mai rồi, đếm sai phải đếm lại từ đầu."
Ngưu Ngưu đếm từ 1 đến 10 còn không có vấn đề, 1 đến 100 thì khó rồi.
Biện pháp của vợ hiệu quả thật, đêm nay Ngưu Ngưu không lật tới lật lui nữa, ôi hôm nay xem như đã qua rồi.
Sáng hôm sau, 5 giờ sáng đã rời giường, vì tối qua ngủ sớm, nên dù là người lớn hay con nít, tinh thần đều không tệ.
Hai người bạn nhỏ đứng cạnh đống hành lý, nhìn ba mẹ cùng nhau cất chăn và gối đầu.
Cất chăn xong, cơm sáng cũng ăn xong, chờ tài xế tới nơi còn cần mấy chục phút, Từ Hương Quyên liền xác nhận lại lần cuối nữa, xong xuôi rồi người một nhà liền xuống dưới lầu chờ xe chạy tới đây.
Ô tô con tới rồi, cho hành lý lên xe, Chu Trình Ninh ngồi chỗ ghế phụ, Qua Qua với Ngưu Ngưu thì ngồi ghế sau với mẹ.
Ngưu Ngưu cũng là lần đầu tiên ngồi ô tô con, nhịn xuống không có trắng trợn táo bạo ngó khắp nơi, chỉ lặng lẽ mà nhìn.
Tới sân bay, Ngưu Ngưu còn thấy ngồi ô tô chưa có đã, nhưng mà chờ lát nữa còn được ngồi máy bay, nhóc liền không có không nỡ ô tô con đến vậy.
Ngưu Ngưu là chưa ngồi đã, mà Qua Qua là ngồi muốn ói rồi, xuống xe rồi mới cảm thấy hô hấp cuối cùng đã thông thuận.
"Chú họ!" Ngưu Ngưu nhìn thấy chú họ thì lập tức chào hỏi, cõng cặp sách nhỏ đi đến bên người chú.
Hôm nay Ngưu Ngưu hẳn là cậu bé tinh thần nhất hôm nay.
"Ngưu Ngưu." Bình An đáp lại Ngưu Ngưu.
"Chú họ, có phải máy bay trông thế này hay không." Ngưu Ngưu không có vứt đi tờ giấy ba vẽ máy bay khi trước, nhóc lấy tờ giấy được xếp gọn ra từ trong túi rồi mở ra cho chú họ xem.
Tống Bình An: "Đúng vậy, không sai biệt lắm là như thế, chờ lát nữa đi đăng ký là Ngưu Ngưu có thể nhìn thấy máy bay trông như thế nào."
Rất mau là có thể nhìn thấy máy bay, Ngưu Ngưu cũng không rối rắm nó trông thế nào nữa, xếp kỹ giấy rồi cất vào trong túi, sau đó liền tán gẫu những chuyện khác với chú họ.
Hai vợ chồng Từ Hương Quyên thì lại nói chuyện với cô và dượng, chưa nói được mấy câu đã tới giờ đi đăng ký, dẫn theo sắp nhỏ ngồi máy bay thôi.
Lần đầu tiên Ngưu Ngưu nhìn thấy được máy bay thật.

Xác định máy bay thật sự có cánh!
Đám người lớn đều tương đối trấn định, Bình An không phải lần đầu ngồi máy bay, nên cũng còn được, Ngưu Ngưu thì đã không khống chế được mà ngó khắp nơi, Qua Qua cũng đang đánh giá.
Máy bay cất cánh, bay lên trên tầng mây, có thể nhìn thấy mây, mắt Qua Qua với Ngưu Ngưu cơ hồ đều dính vào trên cửa sổ.
Hai người bạn nhỏ đều túm lấy dây an toàn, nỗ lực muốn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, Qua Qua – một cô nhóc say xe, bởi vì cảnh sắc đồ sộ ngoài cửa sổ mà đã bị phân tán lực chú ý, đến giờ cũng chưa buồn nôn.
Từ Hương Quyên cũng không cản, vị trí của cô chính là ở bên cửa sổ, so với hai đứa nhỏ, cô càng có thể ngắm mây, ngắm nhìn một mảnh xanh thẳm ngoài kia trực quan hơn.
Bọn họ về nhà rồi..