Tô Thịnh Hạ ngây ngốc nhìn về thân ảnh cao lớn của Lãnh Dạ Thần, hoàn toàn không chú ý đến nhiệt độ xung quanh đang hạ xuống một cách nhanh chóng, âm thanh lạnh đến mức có thể nghe thấy ống nước nứt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, một bên như nước thu trong đầy thật kinh diễm, một bên muốn bung ra vô số lưỡi lê sắc bén.
Thái dương của Lãnh gia đột nhiên co giật dữ dội, ở đâu ra một nha đầu này!
Lãnh gia cao lớn, mạnh mẽ, lạnh lùng, tựa như vị thần.
Tô Thịnh Hạ nhỏ bé, yếu thế, mềm dẻo, đôi mắt biết cười.
Lãnh Dạ Thần cho rằng thứ này bị hù doạ rồi, lạnh lùng nhìn vào mặt.
-Cô là ai, sao lại ở chỗ này?
Tô Thịnh Hạ nuốt nước miếng, đôi mắt không cách nào rời đi được, chỉ có thể nhìn thẳng, thậm chí vẫn có chút mơ màng nhìn Lãnh Dạ Thần, nuốt ực nước miếng
-Cái đó, tôi tìm nhà vệ sinh, đi sai hướng rồi.
Lãnh Dạ Thần bước từng bước đi qua, người ở giữa chớp mắt tiểu nha đầu phía trước, hai thân ảnh một cao một thấp, bất kể là khí thế hay dáng người, Tô tiểu thư đều không chút ưu thế nào.
Bị sự hoàn mỹ đè bẹp rồi.
- Tôi hỏi là, cô tại sao ở đây!
Đôi mắt Lãnh Dạ Thần liếc xéo khiến đôi mắt cô né tránh, hơi thở lạnh lẽo vỡ tan thành cặn nước.
Đôi mắt đen lay láy của Tô Thịnh Hạ đảo qua đảo lại. Đúng, chỗ này là trọng địa quân sự, cô là người không phận sự, làm sao xuất hiện ở đây?
Chỉ là giải thích không ổn, liệu sẽ trực tiếp bị bắn không?
Khẩu súng trên thắt lưng của người đàn ông, nhưng trang bị đạn.
Tô Thịnh Hạ nhếch cái miệng nhỏ lên, nâng cằm lên đối diện với Lãnh Dạ Thần, trên người sự chênh lệch khác nhau, sau đó đôi mắt hồn nhiên của Tô Thịnh Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh.
Soái khí! Lãnh khốc! Dũng mãnh!
Vẫn là bị bắn chết một lần.
Nhưng Tô Thịnh Hạ là người như thế nào, đánh trẻ nhỏ theo giả quân nhân sau đó trộn lẫn trong 21 hồ bằng cẩu hữu, hỗn thế ma vương nói chuyện không hơn, các thể loại chơi xỏ từng qua một lần.
- Cái này không thể nào trách tôi, bảo vệ của các anh quá lỏng lẻo, tôi đi qua đi lại thấy cửa mở, cũng không có người cản lại, đều nói quân nhân có ý thức phòng bị, tôi thấy chẳng qua cũng chỉ có thế, haha, liệu có phải, ah, thả...
“Thả quân” hai chữ vẫn không thoát ra miệng, Tô Thịnh Hạ liếc nhìn phù hiệu trên vai anh ta.
Bé ngoan của tôi! Một bông lúa một ngôi sao!
Thiếu tướng!
Soái ca này nhìn khoảng ngoài 20 tuổi đầu, thế mà là Thiếu tướng?! Cao hơn lão ba của cô mấy bậc!
Đôi mắt Lãnh Dạ Thần băng lãnh có thể đem Tô Thịnh Hạ đóng băng, không khí xung quanh sớm tích tụ lại, hình thành nên một vòng xoáy lấy Lãnh Dạ Thần làm trung tâm.
Tai hoạ lớn rồi, dây vào quan viên rồi, lão ba cũng không cứu được.
Ba mươi sáu kế, Tô tiểu thư chuồn!
- Quân trưởng đại nhân, vừa mới làm phiền việc của ngài… Có cần, tôi biến trước, ngài tiếp tục tiểu tiện?
Tô Thịnh Hạ vẫy vẫy cái tay, nhón chân toan rời đi.
- Đầu Nhi, cậu ở bên trong sao? Buổi khám sức khoẻ kết thúc, cậu có muốn xem kết quả?
Ở ngoài, một giọng nam truyền đến, ngữ khí cung kính giữ lễ, gọi người đàn ông Đầu Nhi, cùng một nhóm!
Tiêu rồi, đây lỡ ra ngoài tiểu mệnh không được bảo toàn, da mặt cũng không đảm bảo, da mặt Tô Thịnh Hạ quả nhiên dày, nhưng cũng không giúp ích được gì.
Cuối cùng tiếng bước chân xám xịt dừng lại, ông trời ơi, cô chỉ hy vọng đừng có người bước vào.
Lãnh Dạ Thần lạnh lùng trả lời
- Biết rồi!
Người bên ngoài nghe thấy tiếng trả lời, cười một tràn
- Tôi cũng mót rồi, vào trong rồi nói.
Đầu nổ ầm một tiếng! Tô tiểu thư ngốc rồi!
Lỡ có người vào, Tô tiểu thư cả đời này đừng mơ tưởng thoát khỏi bóng đen tâm linh.
- Đứng yên!
Giọng nói của Lãnh Dạ Thần bớt lạnh, tiếng ồn ào bên ngoài biến mất.
- !
- Xoay phải rồi chạy!
Tô tiểu thư mắt chữ O mồn chữ A, bên ngoài truyền tới tiếng bước đều nhỏ dần...
Thật cứng đầu, thật bá khí, giọng điệu thật có khí thế!
Lần thứ ba, cô bị bắn chết rồi.
Bên ngoài xong rồi, Lãnh Dạ Thần liếc nhìn dã nha đầu
- Xông vào trọng địa quân sự, xông vào nhà vệ sinh nam, vô lễ với quân nhân, cô nói, tôi dựa theo quân kỷ xử lý cô? Hay là dựa theo pháp luật?
Không phải chứ? Đại ca làm thật?
Tô tiểu thư nheo hai mắt lại, cười hì hì
- Tôi không phải quân nhân, nên quân kỷ đối với tôi vô hiệu, hơn nữa, tôi còn chưa tròn mười tám, vị thành niên được hưởng sự bảo vệ của pháp luật, vậy nên, chú không thể xử lý tôi.
Cái miệng nhỏ hùng hồn, nhưng tiếc là dùng không đúng chỗ.
Lãnh Dạ Thần co rút lông mày, một tay trực tiếp giữ Tô Thịnh Hạ xách lên!
- Á! Chú thả tôi ra!
- Chú thả tôi ra!
Đôi mắt Lãnh Dạ Thần uy hiếp
- Hét, hét to lên, để người khác biết cô muốn cái gì!
Một câu kinh hãi Tô Nhị Ngốc, cô ngoan ngoãn im miệng,
Thế nhưng
- Im rồi!
Ra ngoài được ba bước, Lãnh Dạ Thần lỏng tay một chút, bàn toạ của Tô Thịnh Hạ đập thẳng xuống mặt đất.
- Chú bắt nạt kẻ yếu!
Lãnh Dạ Thần lười biếng nói đùa nửa câu với cô
- Lăn ra ngoài.
Được, chú ném, tôi xem chú có thể ném đến khi nào!
Nước mắt Tô tiểu thư lăn dài, hai tay đưa lên bắt loa, hét lớn ở cửa
- Phi lễ a! Phi lễ a! Phi...
------
Dịch: TrinaJane
Biên tập: TrinaJane + Linh Châu
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 19/3/18