Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 12: Im miệng, đưa quần áo cho lão tử!




Cưới cô?

Ánh mắt Lãnh thiếu âm u đen tối như quỷ satan kiêu ngạo liếc nhìn bằng nửa con mắt bộ dáng trẻ con của tiểu nha đầu, tụi nhỏ bây giờ đều có tư tưởng tiên tiến như vậy sao? Hay là xem phim thần tượng Hàn Quốc nhiều quá rồi?

Tô tiểu thư ngửa mặt nhìn lên nhìn Lãnh Dạ Thần cao sừng sững, đôi mắt trong veo không chứa bất kì tạp chất nào, đơn thuần chỉ là biểu đạt mong ước của bản thân. Trực tiếp, sảng khoái!

Lãnh Dạ Thần có một chút không biết phải làm thế nào, quay đầu nhìn xung quanh đám binh lính cấp dưới của mình, sau đó có anh lính dũng cảm đứng ra, hào khí không sợ hãi gì nói:

Bạn học nhỏ, đừng có làm loạn nữa!

Trong lòng Tô tiểu thư không thoải mái chút nào, anh ta dựa vào cái gì mà bảo cô làm loạn? Cô đang nói nghiêm túc mà! Nhìn hết tất cả của cô rồi thì phải cưới cô!

Nghểnh cổ lên, cô một bước cũng sẽ không thoái lui:

Giải phóng quân từ khi nào học được thói ăn xong quỵt nợ vậy? Anh nhìn hết của tôi,.... chỗ này, chỗ này rồi chỗ này liền muốn xách mông chạy đi sao? Không có cửa đâu!

Đang nói còn cố gắng hết sức chỉ về phía bộ ngực của mình, dự định tạo nên cảm giác tồn tại mới, nhưng Lãnh Dạ Thần chỉ đáp lại cô bằng ánh mắt lạnh băng, một chút cũng không có nhìn đến.

What the hell? Thật đáng khinh thường!

Ngay lúc này, mọi người đứng vây xem bên cạnh ai cũng kinh hoàng, một đám người trừng to mắt nhìn tiểu cô nương đang càn quấy ép buộc Lãnh thiếu tướng cưới cô. Thật là một thảm họa lớn.

Còn bên kia, sĩ quan khác đang chú ý đến động tĩnh bên này ánh mắt di chuyển qua, chỉ có vài người cười trêu Lãnh Dạ Thần.

Lãnh lão tam làm sao mà cứu một người liền đem bản thân mình ra bồi thường luôn vậy? Đã lâu như vậy sao còn chưa trở về?

Hình như gặp phải chút rắc rối, nhưng chuyện thế này sao có thể làm khó lão tam được chứ? Chúng ta cứ việc uống trà của chúng ta thôi.

Chỉ sợ lão tam không thể hơn được, cũng phải có lúc gặp đối thủ ngang sức ngang tài với mình chứ không phải sao, haha..

Đôi mắt Đổng Đại Điểu sắc bén đột nhiên mở căng tròn, ở bên cạnh cạnh là hàng cây nhỏ, từ phía xa nhìn qua, thân người nhỏ gầy đó không phải là người vừa mới nhìn thấy trong sân nhỏ hay sao!

Chậc chậc! Nha đầu này quả nhiên là kì phùng địch thủ rồi.

Không dám lưỡng lự nhiều, Đổng Đại Điểu liền dùng hơn nửa sức lực lao người chạy vượt đến trước hồ đi cứu trận.

Nha đầu này cái gì cũng tốt, cái gì cũng không sợ, nhưng sống gần 24 năm Lãnh thiếu sợ nhất chính là nữ nhân, đại ma đại nương gì anh ấy đều không sợ, chỉ sợ mỗi cô gái nhỏ, đặc biệt là nhìn thấy cô gái nhỏ của anh ấy, sợ mất dạng!

Haha! Lãnh thiếu có chứng bệnh sợ yêu!

Lãnh thiếu rất đau đầu, bộ quần áo trên người anh đã ướt đẫm, miếng băng gạt dán chặt trên cơ ngực rắn chắc khoẻ mạnh, nhìn kĩ, thậm chí có thể phân biệt được từng khối từng khối cơ bắp, khiến người ta nhịn không được muốn sờ mó một cái.

Tô tiểu thư chính là muốn như vậy.

Còn làm loạn nữa, tôi sẽ ném cô trở về chỗ cũ.

Ấn đường Lãnh Dạ Thần nhíu lại tạo thành chữ Xuyên thật sâu. Anh thật muốn đem cái nha đầu ồn áo này ném lại vào trong hồ cho cá ăn.

Tô tiểu thư vẫn không bỏ cuộc vì chưa đạt được mục tiêu của mình :

Muốn ném tôi cũng được thôi, anh cũng phải theo tôi xuống hồ nha, dù sao đi nữa thì quần áo của anh cùng tôi đều ướt đẫm rồi, xuống dưới đó càng tốt....

Không biết xấu hổ...

Lãnh thiếu không nhịn được nữa, hung hăng phun ra bốn chữ đó, gương mặt chính trực không nói câu nào nay đã bị tức giận đến sưng đỏ, miếng băng dán chặt trên lồng ngực có chút nhấp nhô, cảnh này có phần hơi hoành tráng.

Đôi mắt Tô tiểu thư chớp chớp vô tội:

Quân trưởng tiên sinh, anh cứu tôi một mạng, tôi sẽ dùng thân thể báo đáp anh, đây là đạo lý thường tình, mặc dù nhìn anh lớn hơn nhiều tuổi so với tôi, trước giờ tôi đây không so đo tính toán gì cả, sẽ không cảm thấy tủi thân gì hết.

Tô tiểu thư to gan chìa tay ra chọc chọc vào ngực Lãnh thiếu. Wa!! Thật rắn chắc, đàn hồi rất tốt!

Lãnh thiếu như bức tường thành đồ sộ, cuối cùng vẫn không nhịn được, một tay xách nha đầu thối không an phận lên giống như xách gà con bé nhỏ vậy, lúc đó vang lên tiếng bàn luận rôm rả của mọi người xung quanh, ngẩng cao đầu xoải bước về phía trước!

Đôi chân Tô tiểu thư tách rời khỏi mặt đất, đôi tay đập vỗ vài cái liền từ bỏ:

Anh giải phóng quân à, chúng ta bây giờ liền động phòng ư? Có phải hơi gấp quá không?

Không sớm không muộn, hai chữ "động phòng" vang lên đúng lúc Đổng Đại Điểu nghe rõ mồn một, một Đổng Đại Điểu không biết nguyên nhân hậu quả gì liền sững sờ, ngây ngốc quay đầu nhìn Lãnh thiếu:

Thủ lĩnh, anh có hay không...... có cần chuẩn bị một chút gì không?

Chuẩn bị cho tôi một cái roi, mang cô ấy ra ngoài

Đổng Đại Điểu quay đầu nhìn Tô tiểu thư, sau đó, vù một phát dùng tốc độ như điện giật lấy tay che mắt lại.

Sắc mặt Lãnh thiếu xanh tím, nghiêm giọng quát tháo:

Cởi đồ ra!

Đổng Đại Điểu nuốt nước miếng:

Cởi..... Cởi cái gì?

Tô tiểu thư cũng nghi hoặc không biết ý anh là gì, ngẩng đầu nhìn cằm anh, làm trò hề gì vậy?

Đổng Đại Điểu buông lỏng bàn tay đang che mắt, ngơ ngác nhìn quần áo Lãnh thiếu ướt nhẹp, nuốt nước miếng, đôi tay run rẩy giúp Lãnh cởi nút.....

Vừa mới nói động phòng, đây chính là cởi quần áo..... tại nơi cỏ hoang mọc, rừng cây hoang dã, nơi này, nơi này thật sự thích hợp sao?

Cởi của cậu!!

Lãnh thiếu đang lúc tay cậu chưa chạm vào quần áo của chính bản thân mình liền tức giận rống một tiếng.

Hi hi!!!!

Cuộc đối thoại cùng phản ứng giữa hai người Đổng Đại Điểu và Lãnh Dạ Thần thật sự quá khôi hài, Tô tiểu thư không nhịn được cười nghiêng ngã.

Ân nhân, sao anh trực tiếp như vậy chứ, e rằng không tốt đâu nha? Vị đồng chí này bị anh doạ sắp khóc đến nơi rồi!!

Lãnh Dạ Thần ánh mắt sắc bén lướt qua tiểu nha đầu:

Cô muốn chết?

Doạ nạt ai vậy nha? Giữa ban ngày ban mặt, anh sao lại có thể làm cái gì thế kia?

Lãnh Dạ Thần ánh mắt lạnh tanh nhìn đăm đăm Tô tiểu thư, tức giận quát:

Im miệng cho lão tử!!

Được thôi, giải phóng quân tức giận không dễ chọc, cô ngoan ngoãn im miệng vậy.

Tốc độ quá chậm chạp! Tối quay về chạy vòng quanh sân!

Lãnh thiếu giật lấy áo khoác của Đổng Đại Điểu, hung hăng trùm lên người Tô tiểu thư, bộ dáng hấp dẫn khiến người khác suy nghĩ vớ vẩn, toàn bộ đã bị che dấu bởi quân phục màu xanh.

Aiya, áo khoác là cho cô mang à! Ân nhân cũng không được xem là quá cặn bả nha!

Tô tiểu thư như con chim nhỏ dựa người sát vào ngực Lãnh thiếu, gian xảo nói:

Quân trưởng tiên sinh, bước tiếp theo, chúng ta làm cái gì đây?

-------

Dịch + biên tập: Linh Châu

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com 28/03/18