Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 1: Cô bé, cuối cùng em cũng lộ mặt rồi!




- Cô bé, em muốn chạy đi đâu?

Sau lưng, thanh âm người đàn ông đột nhiên vang lên. Lạnh lùng, sắc bén, mang theo sát khí lạnh băng.

Bước chân Tô Thịnh Hạ ngừng lại một lát… Cắn môi, nắm chặt tay rồi lại hít thở sâu.

Ông trời ơi!! Sao lại gặp phải anh ta chứ?

-Sao thế? Năm năm không gặp, đã thành không quen nhau rồi?

Thanh âm của người đàn ông lạnh như đóng băng lại, từng từ đều như gió như sấm, trong lòng cô kích động đến phát run.

Bây giờ, xem ra là trốn không được rồi.

-Quay người lại đây, nhìn tôi đây này!

Người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn, nhìn cô rồi gầm nhẹ một tiếng như con sư tử nổi điên đang chịu đựng để chờ tấn công, được miêu tả sinh động.

Nhìn thì nhìn! Ai sợ ai!

Hơn nữa, thân hình của người đàn ông này có bao nhiêu múi, năm năm trước cô đã sớm nhìn thấy sạch sẽ rồi.

Tô Thịnh Hạ giận dỗi xoay người lại, đôi mắt không sai lệch gì chạm phải ánh mắt sâu thẳm lạnh băng đáng sợ.

Các tế bào khắp cơ thể co rút mãnh liệt, đến nỗi quên cả hít thở!

Cọ xát…. Người nào có thể đến nói cho cô biết, tại sao người đàn ông này so với năm năm trước còn đẹp trai hơn?!

Bên dưới đèn treo bằng thạch anh tỏa sáng, vẻ mặt Lãnh Dạ Thần không cảm xúc gì, trên người đang mặt bộ quân phục góc cạnh thẳng tắp, các đường nét sắc sảo phác họa ra rõ ràng gương mặt khỏe mạnh đầy góc cạnh, đôi mắt ngụ ý điên cuồng bất chấp mọi thứ tỏa ra sức quyến rũ mê người của người đàn ông trưởng thành.

Chỉ với dáng đứng nghiêm chỉnh như thế, liền tỏa ra khí phách kiêu ngạo ngang ngược.

Không chỉ có sự ngang ngược, còn có sự tức giận và sát khí muốn giết người!

Lãnh Dạ Thần, anh rốt cuộc là người thế nào?

Là tam thiếu gia được nhiều người để ý đến nhất của Lãnh gia tiếng tăm lừng lẫy tung hoành ở cả hai giới quân sự và chính trị gần mười năm, là cháu trai được tổng tư lệnh quân khu C Lãnh Quốc Trung yêu quý, là con trai yêu quý của tổng lệnh viên Hiện Hải quân Lãnh Thế Xương, 15 tuổi gia nhập vào học viện quân sự cấp cao, 18 tuổi nhờ lập nên kì tích lừng lẫy nên phá lệ phong làm Thiếu tá, một đường bão táp tiến lên, 20 tuổi đứng đầu sẵn tiện đoạt luôn quân hàm Thiếu tướng.

Hơn nữa, nhờ vào tác phong chiến đấu đặc biệt, sức chiến đấu của anh lấy một một chọi trăm, ở trong quân khu quy định sắt đá nghiêm chỉnh, thành lập ra được đội bộ đội tác chiến binh đặc chủng Phi Điểu của chính bản thân. Rời khỏi hào quang của gia tộc, Lãnh Dạ Thần tùy tiện cũng có thể đứng vững ở một nơi nào đó, là bằng chứng sống kêu gọi nhập ngũ của chính phủ, là kiểu đàn ông không nói hai lời.

Tô Thịnh Hạ đưa ánh mắt nhìn anh, cơ thể nhỏ bé giống như đinh ốc gặp phải miếng nam châm cường lực vậy, từ trường quá mạnh cô như sắp bị tách rời ra.

Môi tự dưng nhếch lên, cô không thể lường trước được việc bản thân lại cười như thế.

-Lãnh thiếu tướng, đại danh ngưỡng mộ đã lâu.

Tô Thịnh Hạ vểnh cái miệng nhỏ lên, mặt mày cong cong, cười nói lễ phép khiêm tốn.

Lãnh thiếu tướng? Ngưỡng mộ đã lâu?

Cô gái này đang nói cái gì vậy?!

Ánh mắt Lãnh Dạ Thần nhìn chằm chằm như muốn chiếm lấy cả hô hấp của cô, thân người di chuyển về phía trước mang theo sát khí như tử thần:

-Gọi tôi là cái gì?

Tô Thịnh Hạ bĩu môi, chỉ vào quân hàm của anh:

-Một hoa một sao, quân hàm thiếu tướng, tôi gọi sai sao?

Cô biết Lãnh Dạ Thần nói đến không phải ý này. Nhưng, cô không thèm để ý đến anh nghĩ gì.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không cảm xúc gì.

Tốt lắm, cô cứ tiếp tục giả bộ đi.

Một lát sau, bên trong đại sảnh cực kì xa hoa, không khí bị ép xuống thấp. Tô Thịnh Hạ nắm chặt tay, cô nghĩ đến, lần này cô quay trở lại rất có khả năng là sẽ gặp lại anh, nhưng lại không nghĩ đến là gặp ở chỗ này. Hơn nữa, sao lại nhanh như thế chứ?!

Ánh mắt Lãnh Dạ Thần nhanh chóng lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẫn giống như lúc đầu, cơ thể gầy đến nổi trên người không có mấy lạng thịt.

-Xem ra, là em đã quên rồi.

Giọng anh khàn trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo khí lạnh nặng nề u ám không tiêu hóa nổi.

Tô Thịnh Hạ ngoắc miệng to cười toe toét, miệng nhỏ vểnh cao, đồng tử chứa đầy ẩn tình:

-Quên? Tôi làm sao mà quên được? Gần đây lúc nào cũng nhắc đến ngài mà.

Nói xong Tô Thịnh Hạ còn hoạt bát nháy mắt, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn hợp lòng nhìn thấy trưởng bối của mình vậy, đó mười phần giống như là biểu tình đòi kẹo, mười phần giống như biểu cảm cần ăn đòn!

Lãnh Dạ Thần ung dung liếc nhìn Tô Thịnh Hạ, độ cao chênh lệch giữa hai người rất lớn, Lãnh Dạ Thần cao hơn 1m88 còn với Tô Thịnh Hạ chỉ tầm 1m60, đứng cạnh nhau như cách cả một ngọn núi vậy.

Trong mắt Lãnh Dạ Thần không có chút gợn sóng nào:

-Gần đây lần nào cũng nhắc đến tôi? Nhớ tôi như vậy sao?

Tô Thịnh Hạ cắn cắn môi:

-Đúng vậy nha, nhớ anh… nhớ anh chết đi được.

Môi Lãnh Dạ Thần lạnh nhạt kéo lên một đường nhỏ, anh cười như không cười, càng làm cho khí lạnh tỏa ra khắp nơi:

-Nhớ tôi thế nào?

Thân ảnh cao to không quan tâm đến dòng người đông đúc ở tiệc rượu, cứ như thế mà tiến lại gần Tô Thịnh Hạ, mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông sắp dán vào mặt cô.

Bàn tay nhỏ bé của Tô Thịnh Hạ giơ lên che chắn ngay lúc hai thân thể sắp chạm vào nhau, vội vã lùi ra sau một bước:

-Lãnh thiếu tướng thân thể như ngọc bảo, dĩ nhiên là mọi người ở mọi nơi đều nhớ rồi.

Aiya!

Lãnh Dạ Thần lạnh nhạt hừ nhẹ lạnh lùng:

-Thân thể tôi quả thực như trân bảo, cái này, năm năm trước em đã giám định qua rồi. Cô bé, còn nhớ cảm giác ra sao không?

Trời ơi! Cái tên này thật sự đã quên hai người đã năm năm rồi chưa gặp nhau sao, mới gặp nhau liền nói đến cái chủ đề cực kì hạn chế này, lại còn nói thuận miệng như thế nữa!

Tô Thịnh Hạ giương cái miệng nhỏ lên:

-Tuổi đã lớn rồi, trí nhớ không được tốt, nên sớm đã quên hết rồi!

Lời vừa nói xong, tay bị bàn tay như thiết sắt đột ngột nắm chặt, lực đạo rất lớn như muốn nắm gãy cổ tay cô vậy, Lãnh Dạ Thần băng lãnh lên tiếng:

-Quên rồi? Không sao, tôi sẽ làm cho em nhớ lại.

Đáy lòng Tô Thịnh Hạ ầm một tiếng, lách cách (tiếng đồ vật va chạm). Chết rồi, vỡ rồi.

-Buông tay! Anh làm cái gì vậy?

Lãnh Dạ Thần không nén được cơn giận, cô gái đáng chết này! Năm năm rồi, cuối cùng em cũng lộ diện rồi!

Rất nhanh, hành động xoay đánh ở bên này liền thu hút sự chút ý của không ít người trong hội trường. Bản thân Lãnh Dạ Thần chính là nhân vật tiêu điểm, thêm vào đó lại cùng với cô gái xa lạ lôi kéo nhau, thanh âm thì thào bàn tán liền sôi sục vang lên.

-Cô gái bên cạnh Lãnh thiếu tướng là ai vậy? Cũng không nhìn xem đâu là nơi nào, không biết nhục nhã.

-Tôi nhìn cô gái đó có chút quen mắt, hình như là đã gặp qua ở đâu đó....

-A! Đó không phải là con gái của Tô gia sao? Cô ấy sao lại về rồi?

-Cái gì mà con gái của Tô gia? Sao tôi chưa từng gặp qua? Người có thể đến tham gia bữa tiệc ngày hôm nay đều là nhân vật có máu mặt, nhưng cô gái này, một chút ấn tượng tôi cũng không có.

-Dĩ nhiên là cậu không biết rồi, năm năm trước a....

-Hừ! Quyến rũ Lãnh thiếu, không cần biết là con gái nhà ai, đều không phải là thứ tốt đẹp gì!

-Lãnh thiếu mới vừa trở về liền có phụ nữ quấn lấy. Quả nhiên là phụ nữ bây giờ chỉ vì câu dẫn đàn ông mà không biết nhục nhã, xấu hổ gì cả..

Tô Thịnh Hạ ha hả trong lòng, không biết nhục nhã, xấu hổ? Các người có biết cái gì mới là không biết nhục nhã, xấu hổ không? Lúc lão nương không biết nhục nhã, xấu hổ các người thấy qua sao?!

Thanh âm Lãnh Dạ Thần lạnh băng luồn vào tai của cô:

-Nếu không muốn trở thành tiêu điểm của tối nay thì tốt nhất em nên thành thật một chút cho tôi.

Tô Thịnh Hạ liền ngậm miệng, yên tĩnh trở lại.

Năm năm trước, cô đã nếm trải được cơn sóng lớn mông muội, thời khắc này, cô lại hạ quyết tâm muốn làm lại cuộc đời mình.

-Lãnh thiếu tướng, nơi đông người, anh cũng bớt phóng túng lại đi.

Cô đè thấp thanh âm, nặng nề quăng lại anh một câu. Sắc mặt người đàn ông không đổi:

-Nói như thế thì đổi chỗ khác là có thể được à?

-Anh bớt giở trò lưu manh đi.

Mắt cô nhìn xung quanh, càng lúc càng có nhiều người chú ý đến động tĩnh bên này, trong tiệc rượu vô vị thế này, ai chả mong muốn tìm được một chút gì đó có thể làm họ vui. Nhưng cô, vẫn không muốn thành danh sau một đêm.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, từ từng từng chữ nói:

-Đùa bỡn, lưu manh… Bốn chữ này không phải vì em mà thành sao?!

-Anh…!

-Tôi làm sao?

-Tránh ra, tôi phải đi rồi.

Tô Thịnh Hạ muốn đi ngang qua anh, nhưng lại bị bàn tay to của anh kìm chặt lấy đầu vai gầy bé, từ xương bả vai truyền đến cảm giác đau nhói, không thể cử động được.

-Lãnh thiếu tướng, đây là có ý gì… hử?

Lãnh Dạ Thần túm lấy cổ tay Tô Thịnh Hạ, xoay người nhẹ nhàng nhưng cũng đầy khí phách, đẹp trai. Vượt qua khung kính lớn rời khỏi đại sảnh bữa tiệc.

Cửa thang máy VIP vừa lúc mở ra, Lãnh Dạ Thần liền quăng Tô Thịnh Hạ vào trong như quăng chú gà con. Tô Thịnh Hạ cũng có ý định phản kháng, thế nhưng sự chênh lệch về sức lực thật sự quá lớn, tỉ lệ thắng nghiêng về cô gần như là con số không. Thế là liền xóa bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

-Anh muốn mang tôi đi đâu?!

------------------------------------

Dịch: Linh Châu

Chỉnh sửa bản dịch: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 26/02/18