Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 465




Chương 465

Cậu không chỉ đội một bộ tóc giả xoăn bồng bềnh mà còn mặc một chiếc váy.

Những chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là…

Cậu không chỉ giả gái!

Cậu còn là một nhóc con giả gái đen thùi lùi!

Da đen giả gái là cái khái niệm gì chứ?

Chính là bôi đen toàn bộ cơ thể, còn đeo một chiếc kính ngu ngốc lên mặt nữa.

Sau đó, đeo một chiếc khẩu trang có thể che được hết những bộ phận dưới mắt.

Sau đó nữa, bộ tóc xoăn giả đó phải được tết lại như một người da đen.

Ngoài ra tránh để lộ sơ hở, cậu còn đeo một chiếc găng tay.

Ôi ông trời ơi!

Bắc Minh Tư Trình không những bắt cậu cải trang thành một cô nhóc da đen, mà còn là một cô nhóc da đen trông vô cùng ngốc ngếch không nhìn rõ dáng vẻ nữa…

Được thôi, vì mẹ, cho dù đứng trước bất cứ nguy hiểm nào, Cố Dương Dương cậu cũng chịu đựng được!

“Có cần chuẩn bị phòng cho bạn của cậu chủ nhỏ không?” Người giúp việc cười hỏi.

Trình Trình lôi kéo Dương Dương: “Không cần đâu.”

Ánh mắt người làm hơi ngạc nhiên.

Lúc này Trình Trình mới ý thức được Dương Dương đang giả gái, nếu ở chung phòng với cậu chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, thế là cậu vội vàng gật đầu, cực kỳ ra dáng ông chủ, bổ sung nói: “Tôi tự biết sắp xếp, cô đi làm việc đi.”

Người làm đồng ý, lui xuống.

Lúc này Trình Trình mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Dương cũng vậy, lúc này cậu mới dám đứng thẳng sóng lưng.

Nhưng không ngờ hai anh em vừa bước vào phòng khách một giọng nói lạnh lùng, êm dịu bay đến…

“Bắc Minh Tư Trình, bây giờ mấy giờ rồi mà con mới về nhà hả?”

Cơ thể của Trình Trình run lên, bước chân theo bản năng dừng lại.

Bước chân của Dương Dương suýt chút nữa đã không đứng vững. Lúc nghe được giọng nói quen thuộc khiến người ta sợ hãi kia, sóng lưng vừa thẳng tắp của cậu như còng xuống, cậu lập tức hơi khom người trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Trình Trình liếc nhìn ba mình đang lười biếng ngồi trên sô pha trong phòng khách, sắc mặt hơi nặng nề.

Lồng ngực cậu hơi nhói lên, hai tay siết chặt, kính cẩn gọi một tiếng: “Ba!”

Ánh mắt rét lạnh như băng của Bắc Minh Quân nhìn lướt đến đứa bé bên cạnh Trình Trình, chân mày không khỏi nhíu lại: “Cô bé đó là ai?”

Trình Trình bình tĩnh trả lời: “Cậu ấy là bạn thân của con.”

“Bạn thân?” Băc Minh Quân nhướng mày, đứng lên, bước từng bước đi về phía con trai mình, nhìn cô bé da đen đứng bên cạnh Trình Trình, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Cô bé này là người bạn tốt đã tặng truyện tranh thiếu nhi cho con sao?”

Trình Trình gật đầu, không ngờ ba cậu vẫn nhớ “Cừu vui vẻ và sói xám” của Dương Dương tặng cậu.

Dương Dương đứng bên cạnh Trình Trình gần như không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Bắc Minh Quân. Cậu đang không ngừng cầu xin ông trời làm ơn đừng để Bắc Minh Quân phát hiện ra cậu.

“Ba à, bạn ấy chính là Cố Dương Dương!” Khi Trình Trình nói những lời này, hai mắt sáng ngời, ngập tràn tình cảm nhưng ba cậu lại không nhận ra.