Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 386




Chương 386

Cô ôm chặt đứa trẻ vào lòng…

Chúa ơi, cô thực sự không bằng lòng. Cô không đủ can đảm mang một đứa nào đi!

“Xin lỗi, Trình Trình…” Cô ôm các con mà khóc không thành tiếng: “Xin lỗi Dương Dương…”

Nếu không có thỏa thuận năm đó, nếu cô không mang thai song sinh, nếu cô chưa từng gặp Bắc Minh Quân, nếu…

“Mẹ…” “Mẹ… huhu…”

Những đứa trẻ cuối cùng cũng bật khóc, ngã vào vòng tay cô…

*

Bắc Minh Quân cuối cùng cũng được xuất viện sau nửa tháng nằm viện!

Mọi thứ dường như đã trở lại như ban đầu.

Khi anh trở lại Dạ Ánh Nhất Phẩm lần nữa, không có gì khác ngoài không khí lạnh lẽo.

Giống như trước đây, trong căn phòng trống trải, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, cô đơn đến mức chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của chính mình…

Lông mày của Bắc Minh Quân thoáng cau lại. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đột nhiên, khuôn mặt xinh xắn giương nanh múa vuốt của Cố Tịch Dao hiện lên trong tâm trí anh…

Anh đã tưởng tượng cô sẽ phản ứng thế nào nếu anh về nhà sau nửa tháng không gặp?

Cô sẽ cầm một cái thìa chạy ra, khuôn mặt đầy chế giễu nói với anh: Ôi, cậu hai Bắc Minh cuối cùng cũng được xuất viện rồi, không thiếu tay, không gãy chân, đúng là phúc đức!

Hay là sẽ lườm anh một cách khinh thường, rồi bỏ qua sự tồn tại của anh?

Tuy nhiên, đối diện với căn nhà lạnh lẽo và vắng lặng, mọi tưởng tượng của anh hóa ra chỉ là tưởng tượng!

Cố Tịch Dao, người phụ nữ này thực sự đã đi rồi!

Khi anh nằm viện, cô đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh…

Không để lại một lời hay thậm chí cho anh một lời giải thích… cô cứ im lặng bỏ đi như vậy…

Bắc Minh Quân uể oải ngồi trên ghế sô pha, trong lòng bỗng trống rỗng.

Ngón tay nghịch điện thoại, nhìn chằm chằm vào dãy số quen thuộc, nhưng vẫn không gọi đi.

Trầm ngâm mất một lúc lâu sau anh mới đứng dậy ném điện thoại xuống sô pha.

Đi thẳng đến tủ rượu, lấy ra một chai vodka đã giữ suốt nhiều năm.

Rượu rất mạnh.

Tư thế ưu nhã, bình tĩnh tự tại như thường.

Chậm rãi rót rượu vào ly, sau đó nâng ly rượu bước chậm ra ban công…

Vừa nếm rượu vừa chiêm ngưỡng khung cảnh lộng lẫy bên ngoài cửa sổ.

Giờ phút này như trở lại quá khứ, năm tháng êm đềm bình yên.

Nhưng anh luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

Cuộc sống của anh không nên như thế này đúng không? Thờ ơ lạnh nhạt.

Không có phụ nữ, không có con cái, anh là người duy nhất sót lại.