Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 272




Chương 272

Anh nhíu mày, cứ như vậy ngồi thẳng vào ghế lái.

Rầm~. Cửa xe được đóng lại.

Một sự im lặng kỳ lạ trong xe bắt đầu hiện lên.

Trong lòng cô cảm thấy rất rối rắm. Người cô cứ vặn vẹo không yên.

Chiếc áo khoác vest được choàng trên người cô nhẹ nhàng rơi xuống từ bờ vai mềm mại. Để lộ ra làn da mịn màng trắng ngần như sứ, ngay tức thì làm ánh mắt anh xám xịt đi.

Anh lén hít một hơi thật sâu, người cô chỉ quấn mỗi mảnh vải lụa màu đỏ, dường như dưới ánh trăng càng mê hoặc hơn…

Yết hầu của anh căng lên: “Xuống đi, tôi phải lái xe!”

Cô vùi vào ngực anh, cứ dính chặt lấy anh mà lắc đầu: “Anh cứ việc lái là được rồi…”

Bộ dạng chết cũng không chịu xuống.

Đùa sao, khó khăn lắm cô mới biết anh là ba của con mình, tuy người ba này rất đáng ghét, nhưng tối nay, anh cứ như một thiên sứ được Thượng Đế phái xuống giúp đỡ cô để chuộc tội, làm cô cảm động đến mức hồ đồ, sao cô lại buông tay dễ dàng như vậy được?

Mũi cô cứ như chiếc mũi của cún con cọ cọ vào cổ áo sạch sẽ của anh, dùng sức hít thở mùi trên người anh.

Trải qua chuyện này, cô đã đi một vòng đến bên bờ của sinh tử, cô chưa bao giờ giống như vậy, cô khát vọng có được sự tồn tại của anh.

Đột nhiên có một tiếng ồn, anh bắt đầu khởi động xe, cứ như mang theo một sự tức giận nào đó, chiếc xe liền chạy đi cực kì nhanh.

“Ối…” Thân hình cô theo phản xạ ngã về sau, lưng cô đập vào vô lăng, đau đến mức cô không kịp thở, nhưng ngay lập tức lại bị lực đàn hồi đẩy cô vào vòm ngực rắn chắc của anh, cú đụng mạnh làm cô tẹt cả mũi.

“Bắc Minh Quân!” Anh cố ý!

Cô sờ chiếc mũi đau đớn của mình, cô mở miệng ra cách một lớp áo cắn một phát vào cơ ngực chắc nịch của anh.

Nhưng cơ ngực của Quân đại nhân cứ như được làm bằng sắt, răng cô chưa gãy là may lắm rồi, sao còn cắn được nữa?

Khuôn mặt anh lạnh lùng, anh vẫn cầm vô lăng, chân đạp chân ga lái nhanh như chớp trên con phố yên tĩnh.

Nhưng cô lại không cam tâm mà tiếp tục làm điều xấu, cô dựa vào người anh, không thèm quan tâm đến việc anh đang lái xe, người cô không ngừng giãy giụa, đôi môi nhỏ cứ nỉ non: “Bắc Minh Quân…ghét anh…ghét anh…”

“Cứu cô đấy, còn dám nói ghét tôi?” Anh làm mặt lạnh, cố kìm lại phần bụng dưới của mình, những ngón tay nắm chặt lấy vô lăng rồi chà mạnh lên đó.

Cô dẩu môi, tay cô nắm chặt mặt dây chuyền trước ngực, hôm nay cái cảnh tượng đáng sợ đó, nghĩ lại cô vẫn còn rùng mình.

Cô không dám tưởng tượng, nếu anh không đến kịp thời thì cô sẽ gặp phải chuyện thảm khốc gì…

Vừa nghĩ đến đây thì cô thấy hốc mắt mình cay cay, cô vùi vào ngực anh: “Ghét anh…vì sao đột nhiên lại tốt như vậy…”

Bỗng nhiên “két” một tiếng, một trận âm thanh phanh xe mạnh mẽ vang lên phá vỡ khoảng không, chiếc xe dừng lại vững chắc ở bên đường.

“…”