Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 270




Chương 270

Anh trầm lặng đi và không lên tiếng.

Anh chỉ ôm cô chặt hơn.

Cố Tịch Dao từ từ bình tĩnh lại rồi co ro vào trong lòng anh, lắng nghe con tim anh đang đập rất trầm ổn, thân thể co quắp run rẩy cũng dần dần thả lỏng ra.

Những ngón tay vô thức sờ lên sợi dây chuyền rũ xuống trước ngực, cô ngước mắt lên, nhìn mấy sợi sâu đã mọc ra hơi dài dưới cằm anh bằng ánh mắt oán trách.

“Hừ, anh còn nói không cho tôi tháo ra, Bắc Minh Quân, tôi bị sợi dây chuyền này của anh hại thảm rồi!”

Anh hơi nheo mắt lại, dưới bầu trời đêm hiện lên một tia hào quang.

Anh cứ ôm cô bước đi và vẫn không lên tiếng.

Dường như cô đã quen với việc anh kiệm lời, sau đó cô chẳng thèm quan tâm mà chế nhạo: “Cái gì mà kiến trúc sư V.Q thiên tài, có phải là chém gió không thế, lúc thì bảo vô giá, lúc thì bảo không đáng giá một xu…haiz, Bắc Minh Quân, cho dù không cho phép tôi tháo ra cũng phải nói cho tôi biết chứ, cứ đeo như vậy có chút ý nghĩa gì không? Tôi không muốn lại vì nó mà bị liên lụy thêm lần nào nữa đâu nhé…đã nói nó là điềm xấu rồi, quả thật là gặp họa thiệt…”

Chữ “thân” vẫn chưa nói ra thì chợt có một đôi môi lạnh lẽo bao phủ lấy môi cô.

“Ưm…”

Tùy ý quấn lấy đầu lưỡi cô…

Cô bị hôn đến mức suýt quên mất hít thở…

Một lúc lâu sau anh mới quả quyết kiềm chế lại mình, anh liền rời khỏi đôi môi cô.

Cô thở như một chú cún con đang mệt sắp chết.

“Mặt dây chuyền này là bản gốc nằm trong đống thép cao cấp của công trình đầu tiên của tôi.” Anh hờ hững giải thích một câu sau đó vẫn ôm chặt lấy cô đi tiếp.

Ánh mắt của cô hơi thẫn thờ, hình như có thứ gì đó chạm vào tim cô làm nó lay động: “Này, nói vậy, miếng thép này là tác phẩm đầu tiên của anh sao?”

Không ngờ rằng Bắc Minh Quân lại để lại một bản gốc của miếng thép chất lượng cao trong công trình đầu tiên của anh và tặng cho cô.

Khuôn mặt nhỏ xinh trắng bệch của Cố Tịch Dao đột nhiên đỏ ửng lên, đôi mắt cứ cong tít lại.

Dưới bầu trời đêm, cô có chút đắc ý.

“…này, Bắc Minh Quân, vì sao anh lại tặng tôi?” Cô im lặng rất lâu rồi không nhịn được mà hỏi anh.

Thật ra cô muốn hỏi vì sao anh không tặng cho Sunny hơn.

Anh không lên tiếng, quả thật là một người kiệm lời.

Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng ngông cuồng lúc này của cô.

Cô cười đến mức sắp không thấy mắt đâu nữa, cô cứ nắm chặt lấy mặt dây chuyền trước ngực rồi tiếp tục ồn ào: “Bắc Minh Quân, anh thật sự là kiến trúc sư thiên tài V.Q 10 năm trước tạo nên huyền thoại trong giới kiến trúc của Châu Âu sao? Anh không cần ngại đâu, tuy một người hảo hán sẽ không sống trong quá khứ, nhưng nếu như anh quả thật có quá khứ huy hoàng như vậy thì nói ra xem nào…”

“…Hừm, anh không phủ nhận thì tôi sẽ coi như anh ngầm thừa nhận! Thép chất lượng cao của V.Q chắc là đáng tiền nhỉ, vì sao cái tên Thomas rác rưởi đó lại nói không đáng một xu…”

“Bắc Minh Quân, cái này của anh rốt cuộc có phải đồ thật không…”

“Nếu như có một ngày tôi đi đến bước đường cùng, tốt xấu gì sợi dây chuyền này cũng giúp tôi cầm cố được một lúc, giúp tôi đi mà…”

“Im miệng!”

“Sao.. sao lại hung dữ với tôi…”