Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2311




Chương 2311

“Tôi còn chưa nói xong. Nhưng sau khi tôi nghe được lời của Dương, tuy cảm thấy có hơi sàm, nhưng tôi lại cho rằng nó không phải đang nghịch ngợm, mà ở trong tình huống động não mới nghĩ ra cách như này.”

“Anh đây là có ý gì?”

“Lẽ nào nói Dương trước khi làm chuyện này sẽ không nghĩ tới sau khi bị tôi phát hiện thì sẽ có hậu quả như thế nào?” Bắc Minh Quân nói rồi, xua tay: “Đương nhiên là nó từng nghĩ tới rồi.”

***

Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân, khẽ nhếch môi: “Nghe anh nói hình như rất hiểu Dương không bằng, thời gian anh và nó sống với nhau còn xa không bằng tôi.”

“No, no, no. Em cho rằng như thế chính là quá sai rồi. Sao có thể lấy thời gian sống chung dài ngắn để định nghĩa về trình độ hiểu biết nông sâu được chứ. Có rất nhiều người, cho dù sống cùng nhau cả đời cũng chưa chắc có thể biết đối phương rốt cuộc là người như thế nào. Người của Cục An ninh Quốc gia chính là như thế. Vợ chồng của bọn họ thậm chí không biết bọn họ làm việc gì, bọn họ cũng thường xuyên dùng thân phận giả. Đương nhiên còn có một bộ phận khác, chẳng qua chỉ chung sống trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì đã thân thiết với nhau. Đương nhiên, đối với Dương và Trình tôi làm như thế, cũng là vì còn có một câu nói là: ‘hiểu con không ai bằng ba’.”

“Được rồi, được rồi. Dừng!” Cố Tịch Dao gần như lại bị một đống lời biện luận mà anh biên ra làm cho không chịu được.

Mắt trên mắt dưới của cô đánh giá một lượt người đàn ông ở đối diện: “Ừm, quả thật nhìn trông tôi không hiểu nhiều gì về anh. Anh ngoài tự đánh giá cao mình ra, còn có một đặc tính mới.”

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày, tự suy nghĩ: Xem ra lại miệng chó không mọc được ngà voi rồi. Chỉ có điều anh không có nói ra, bởi vì nếu như mình vừa nói, vậy thì cô nhất định sẽ lại nổi điên.

Hiếm khi có một cơ hội nói chuyện hòa bình, không thể vì thắng lợi nhất thời mà đấu khẩu, làm hỏng cả đại cục. dù sao còn có vài chuyện, anh còn muốn xác nhận từ miệng của Cố Tịch Dao.

Bỏ đi, để cô tạm thời thống khoái đi, những thứ này tạm thời ghi lại, đợi sau này sẽ ‘đòi cả gốc lẫn lãi’.

Vì thế, anh làm ra một thế tay rất lịch thiệp với Cố Tịch Dao: “Mời nói.”

“Đặc tính mới của anh chính là ‘nói phét’ giống như ‘không cầu tốt nhất, nhưng cầu đắt nhất’ trong ‘chiếc bát lớn’. Nghe mà khiến người ta phiền lòng, nẫu ruột. Ặc, tôi phát hiện các anh đều có đặc tính như này.”

“Với ai?” Bắc Minh Quân ghét nhất việc lấy mình so sánh với người khác. Đương nhiên một nguyên nhân căn bản chính là tự luyến, anh cho rằng không có ai có thể có tư cách so sánh với mình được.

Nhưng điểm này lại để Cố Tịch Dao túm được. Điều này cũng khó trách khiến anh có hơi không nén giận được. Sắc mặt có hơi thay đổi.

Cố Tịch Dao nhìn thấy ngược lại thầm cười trộm: Cho anh diễn, như thế nào, còn chưa nói được mấy câu thì không diễn tiếp được nữa. Cô cố tỏ ra thản nhiên: “Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là người em họ đó của anh Vân Chi Lâm rồi. Đều là thích giảng đạo, nói đạo lý như đòi mạng, giống như Đường Tăng vậy, cũng mặc kệ người ta có muốn nghe hay không…”

Cô vừa nói đến đây thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình đổ chuông.

Rút điện thoại từ trong túi ra, vừa thấy số hiển thị, thật là ‘không thể nói xấu sau lưng người ta’, đây không phải vừa nói đến Vân Chi Lâm thì anh ta đã gọi điện đến rồi.

“Sao không nghe điện thoại? Nếu như em cảm thấy tôi vướng, vậy thì tôi tránh mặt là được.” Trong lời Bắc Minh Quân mang theo một vài sự không vui, anh ghét nhất trong lúc nói chuyện bị người khác chen vào.

Nhất là bây giờ, khi đang nói chuyện với Cố Tịch Dao. Giữa bọn họ bây giờ có rất ít cơ hội nói chuyện như vậy. Nhưng lại không thể ở trước mặt cô thể hiện ra sự nhỏ mọn của mình.