Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2310




Chương 2310

“Khác thường?” Bắc Minh Quân để đôi đũa trong tay lên bàn, bày ra dáng vẻ rất vui lòng để nghe.

Cố Tịch Dao cũng dứt khoát để đũa của mình sang một bên: “Lẽ nào không phải sao, hôm nay từ lúc anh dậy bắt đầu lộ ra sự khác thường. Trước giờ anh sẽ không có nửa phần khoan dung với chó, giờ lại mở đường với ‘Bối Lạp’. Hơn nữa vậy mà còn đồng tình với câu trả lời không đáng tin đó của Dương Dương. Anh nói anh có phải đầu sốt đến hỏng rồi không.”

“Dựa theo ý của em thì nên làm thế nào mới giống phong cách của tôi?”

“Phong cách của anh còn cần tôi đến dạy sao, đương nhiên là túm lấy Dương Dương, trước tiên đánh cho một trận thật đau, sau đó bắt ‘Bối Lạp’ ném xuống núi. Cuối cùng bày ra cái mặt thối lạnh băng băng, hạ lệnh cấm sau này cấm nuôi bất kỳ sủng vật gì đó…”

***

Bắc Minh Quân nghe xong thì khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Tịch Dao lộ vẻ khen ngợi: “Không hổ là theo tôi nhiều năm như vậy, quả nhiên hiểu tính khí của tôi.”

“Nói như thế, anh vừa rồi chẳng qua là làm trò trước mặt các con, đạt được mục đích thu phục lòng người.” Cố Tịch Dao lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình.

“Đối với năng lực suy luận đáng thương của em, tôi chỉ có thể tỏ vẻ đồng cảm. Xem ra em ở chỗ Vân Chi Lâm học không phải triệt để như thế. Có điều em ngược lại đã nhắc nhở tôi, tôi có lẽ nên làm giống như những lời vừa rồi em nói, ở trước mặt các con bày ra bộ mặt khó ưa, khiến tụi nhỏ sau này nhìn thấy tôi thì sẽ run bần bật.” Bắc Minh Quân nói rồi hai tay để trên mặt bàn, hơi dùng sức chống cơ thể dậy.

Anh bây giờ đã khôi phục ý thức, nhưng cơ thể rõ ràng vẫn có hơi suy nhược. Nhưng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều với anh.

Thấy anh đứng dậy, Cố Tịch Dao rõ ràng càng thêm căng thẳng: “Anh, anh muốn làm gì?”

Bắc Minh Quân từ trên cao nhìn cô, khóe môi hiếm khi hơi cong lên: “Tôi đi làm theo ý tưởng của em.”

“Ý tưởng của tôi…” Cố Tịch Dao lẩm bẩm một lượt, sau đó sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh, miệng bắt đầu trở nên hơi lắp bắp: “Ý, ý của anh là làm giống như lời tôi nói vừa rồi?”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Đúng, không sai. Em không phải nói như thế mới giống tôi sao. Tôi không muốn bởi vì một trận sốt mà mất đi chính mình.” Nói xong, làm thế muốn xoay người.

“Anh đừng mà!” Cố Tịch Dao lần này thật sự khẩn trương rồi.

Cô không muốn nhìn thấy một màn mà mình nói vừa rồi, cô vội đưa tay, lập tức nắm một tay của Bắc Minh Quân: “Anh làm như thế sẽ tổn thương nghiêm trọng đến các con.”

“Em nếu đã biết làm như thế sẽ tổn thương đến chúng, vậy em tại sao còn muốn bảo tôi đi làm? Em đây là muốn mượn đao giết người à, hay là một viên đá trúng hai con chim? Sau khi hủy đi hình tượng của tôi ở trong lòng tụi nhỏ thì em lại xuất hiện bày ra dáng vẻ người mẹ hiền từ…”

“Anh, anh im miệng cho tôi! Tôi đâu có xấu xa như anh nghĩ. Làm mẹ, tôi chỉ một lòng muốn tốt cho các con, càng không cần tranh giành tình cảm của tụi nhỏ với tôi như anh nói. Mà anh thì khác, cách làm vừa rồi của anh lẽ nào không phải là vì cứu vớt ấn tượng trong lòng tụi nhỏ hay sao.”

Bắc Minh Quân xoay người ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt rõ ràng nóng bỏng nhìn Cố Tịch Dao: “Nếu em đã hiểu tôi như thế, lẽ nào không biết một mặt khác của tôi sao? Điều này không nên sao, tôi nghĩ em chắc hiểu rõ nhất…” Nói rồi, anh liền đưa tay muốn lần nữa chạm vào người phụ nữ trước mặt.

Nhưng lại bị Cố Tịch Dao khéo léo tránh đi, sau đó còn đưa tay gạt tay anh xuống: “Bỏ cái ‘móng vuốt’ của anh ra chỗ khác! Tên khốn anh thật là bản tính khó đổi, nói không được mấy câu nghiêm túc thì muốn giở trò rồi.”

Bắc Minh Quân không có thành công, cũng chỉ đành từ từ thu tay về: “Tôi có thể nói thật với em, sau khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy con chó đó dùng cái lưỡi liếm tôi, quả thật rất tức giận, hơn nữa hận không thể trực tiếp quăng nó xuống núi.”

“Nhìn đi, tôi nói không có sai mà.”