Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2294




Chương 2294

Nhưng những điều này suy cho cùng chỉ là giả thiết, cuộc đời chính là một chuyến xe không thể quay đầu lại, không có cách nào đi trở lại vị trí ban đầu. Vì vậy, ai cũng phải trả giá cho quyết định ban đầu của mình.

Chỉ là có những trả giá không quá đắt, nhưng trả giá của đa số mọi người đều rất nặng nề.

Người có tâm trạng nặng nề , lại có vài phần cảm giác tội lỗi còn có Dư Như Khiết và Bắc Minh Quân.

Cái chết của Lục Lộ có thể nói là do họ trực tiếp dẫn tới. Cảm giác đó càng không có lời nào để diễn tả.

Mạc Cẩm Thành khẽ đỡ bờ vai Dư Như Khiết, để trán bà tì vào lòng mình tùy ý khóc. Bắc Minh Quân cắn chặt răng, không ngừng im lặng sám hối với Lục Lộ trong lòng, hơn nữa cũng thề, cho dù mình và Cố Tịch Dao tương lai có kết cục thế nào, anh cũng sẽ cố hết sức để cô và những đứa trẻ sống tốt.

Đây là lời thề của một người đàn ông trước vong linh. Lời thề nặng nề lại trang nghiêm.

Cả đời Lục Lộ có hai chuyện khiến bà không nỡ. Chuyện thứ nhất là đứa con gái đã đánh mất, chuyện thứ hai chính là người chồng rời đi không một lời từ biệt.

Bà vì hai chuyện này mà phí bỏ khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình, trả giả thảm khốc, nhưng cũng xem như sau cơn mưa trời lại sáng.

Chỉ là khoảng thời gian tốt đẹp đó cũng ngắn ngủi như sinh mệnh của bà.

***

Mọi người ở trên biển đưa tiễn Lục Lộ, nhìn bà phiêu tán trên mặt nước, lại bị làn nước biển lăn tăn cuốn đi xa.

Trên đường quay về, trên thuyền không còn tranh cãi nữa, rất yên lặng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió ‘vù vù’ thổi bên tai.

Chiếc thuyền chậm rãi dừng bên bờ cảng tư nhân.

Sau khi mọi người đặt chân lên đất liền, bầu trời vốn âm u cũng trời quang mây tạnh. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua khe hở của vô số các tầng mây

“Mẹ, mẹ nhìn bên kia kìa…” Cửu Cửu được ôm trong lòng Cố Tịch Dao vươn ngón tay nhỏ chỉ về phía họ vừa quay lại.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn sang, chỉ thấy tia sáng vàng óng chiếu ra từ vùng trời nơi xa, chính là vị trí rải tro cốt Lục Lộ.

“mẹ, là thiên sứ đến đón bà ngoại sao?”

Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu với con gái: “Đúng, họ cùng lên thiên đường rồi…”

“Thiên đường? Nó thế nào, còn tốt hơn nơi này sao?”

Cô nhìn con gái, gật đầu: “Sống ở đó không lo không nghĩ, không có đói khát và bệnh tật, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện vui vẻ…”

Cửu Cửu vừa nghe bèn sinh ra tưởng tượng vô hạn với nơi đó: “Mẹ, con cũng muốn đi, mẹ dẫn con đi đi…”

“Không được, nơi đó không nhận chúng ta.”

Cửu Cửu nhận được câu trả lời phủ định thì khó tránh khỏi có chút thất vọng: “Tại sao vậy chứ?”

“Vì chúng ta vẫn chưa tới tuổi.” Trình Trình chen miệng: “Chỉ khi nào chúng ta tới tuổi giống ông bà thì mới có thể đi.”

Cửu Cửu như hiểu như không gật đầu.

*

“Nhất định là Nguyên về rồi.”

Anna lúc này đang ở trong bếp nấu canh cho Lạc Kiều, Phụ nữ ở cử cần nhất chính là bổ.

Hình Uy ở cạnh phụ một tay.

Nghe thấy tiếng xe từ ngoài truyền vào, tiếp đó là tiếng mở cửa.