Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2239




Chương 2239

Lời nói này của Giang Tuệ Tâm giống như bà ta là một người có trái tim nhân hậu vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương tức giận đến mức đỏ ửng, đôi mắt tròn to trừng lên với bà ta: “Bà không cần ngụy biện, bà ngoại chính là bị bà giết hại, không phải bà không thừa nhận sao, không phải bà muốn chứng cứ sao, vậy thì tôi sẽ lấy chứng cứ ra. Sớm biết bà sẽ không thừa nhận. Chỗ tôi còn có nhân chứng, chính là bà nội ruột của tôi.”

Dương Dương nói, lại đi đến trước mặt Dư Như Khiết: “Bà nội, bà kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó đi, ngày hôm đó bà nhận được cái gì?”

Từ lúc nãy, sau khi Dư Như Khiết xem đoạn video kia, bà ta cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Bây giờ Dương Dương hỏi, bà ta cũng chỉ có thể trả lời một cách thành thật: “Ngày hôm đó bà nhận được canh mà Giang Tuệ Tâm sai người làm đưa đến, người làm còn nói sức khỏe của bà yếu, canh này là Giang Tuệ Tâm đặc biệt nấu cho bà, để bà bồi bổ cơ thể.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó….bà cảm thấy đúng lúc Lục Lộ đang ở trong thời kỳ hồi phục, bà ấy cần phải bồi bổ cơ thể. Mà đúng lúc cơ thể của bà không tốt, không thể ra khỏi cửa. Vì vậy bà nhờ người khác thay bà đưa cho Lục Lộ.”

“Nhờ người khác? Đó là chỉ anh Bắc Minh, bị cáo trong vụ án này?” Thẩm phát thấy có chút manh mối, vội vàng hỏi.

Dư Như Khiết gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã nhờ Quân thay tôi đưa canh cho Lộ Lộ, nhưng không ngờ bát canh này lại lấy mạng của Lục Lộ….mặc dù tôi không có giết hại Lục Lộ, nhưng bà ấy cũng là vì tôi nên mới chết. Tôi có lỗi với bà ấy…huhu…” Nói đến đây, bà ta lại ôm mặt bật khóc.

****

Giang Tuệ Tâm nhìn Dư Như Khiết, trên khuôn mặt bà ta mang theo sự uất ức và không thể tin được nói: “Như Khiết, bà không thể làm như thế này. Quân là con trai của bà, cho dù thằng bé bị oan, cũng không được chỉ con trai của mình, lấy cái gọi là chứng cứ rỗng tuếch để nói tôi là người đứng sau chuyện này đi.”

“Tôi…a Linh, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy, những điều tôi nói chẳng qua là tình huống thực lúc đó…” Dư Như Khiết cho là Giang Tuệ Tâm đã hiểu nhầm, vội vàng giải thích.

Nhưng Giang Tuệ Tâm lại không tha cho lời giải thích của Dư Như Khiết: “Như Khiết, có phải bà rất muốn lợi dụng đứa con trai này của mình, một lần nữa giành lại vị trí nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh trong tay tôi phải không? Tôi thừa nhận, lúc đó tôi quan tâm đến sức khỏe của bà, lại là mẹ đẻ của Quân, vì vậy mới sai người đưa canh qua để bà bồi bổ cơ thể, nhưng tôi lại không ngờ bà lại muốn một mũi tên trúng hai đích. Giết hại Lục Lộ đồng thời cũng muốn khiến cho tôi thân bại danh liệt. Nếu như bà thật sự muốn ngồi vào vị trí của tôi, bà chỉ cần nói với tôi một tiếng là được rồi, tôi nhất định sẽ nhường cái danh phận này cho bà, sẽ không tranh giành với bà.”

Lời nói của Giang Tuệ Tâm căn bản không để cho Dư Như Khiết có cơ hội phản bác, trên mặt bà ta viết đầy sự thất vọng đối với Dư Như Khiết. Tự đẩy mình vào vị trí của kẻ yếu thế.

“Giang Tuệ Tâm! Bà dựa vào cái gì mà nói những điều này là do Như Khiết làm.” Lúc này, Mạc Cẩm Thành đang ngồi ở vị trí người tham dự phiên tòa cũng không ngồi yên được nữa, ông ta quả thật không thể nghe những lời buộc tội như vậy với Dư Như Khiết.

“Vị tiên sinh này ngài ngồi xuống trước đã, đây là tòa án, mong ngài giữ lý trí và sự kiềm chế. Nếu như ngài còn có hành động như thế này, tôi có thể mời ngài ra ngoài.” Thẩm phán ngăn Mạc Cẩm Thành lại.

Lúc nãy Giang Tuệ Tâm thực sự đã bị một tiếng quát tháo của Mạc Cẩm Thành dọa sợ, nhưng lúc này bà ta chỉ quay đầu, lạnh lùng cười với ông ta: “Ông Mạc, đừng nóng nảy. Tôi biết Như Khiết bị nói như vậy ông sẽ không vui. Nhưng lẽ nào đây không phải là sự thật sao? Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết, bọn trẻ tiếp xúc không ít với các người. Rất khó đảm bảo các người có nói với bọn trẻ làm một số chuyện khác người, giống như lắp máy quay trong phòng ngủ của tôi để quay trộm. Tôi nghĩ có lẽ bọn trẻ sẽ không tự mình nghĩ ra được. Nhưng ông Mạc, ông thì tôi không dám chắc chắn. Còn về tại sao phải giết Lục Lộ, đó cũng là vì năm đó Như Khiết đã làm mất đứa con của Lục Lộ. Mặc dù lúc Lục Lộ nằm liệt giường, bọn họ trông có vẻ rất hòa hợp, nhưng bà ấy lại sợ sau khi Lục Lộ khỏi, có phải sẽ báo thù bà ấy, đặc biệt là sau khi chồng của Lục Lộ, ba ruột của đứa bé xuất hiện, vì vậy cuối cùng bà ấy cũng tìm được một cơ hội, lợi dụng việc tôi có lòng tốt đưa canh đến cho bà ấy, lại nhờ Quân đưa cho Lục Lộ.”