Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2227




Chương 2227

Có điều, trước lúc đến nơi cô vẫn vừa lái xe vừa dặn dò hai đứa vài câu: “Hai bảo bối, hôm nay chúng ta đi ra tòa án, cho nên khi trên tòa không thể lớn tiếng làm ồn, càng không thể tùy tiện đi lại lung tung có biết chưa?”

Trình Trình gật đầu.

“Dương Dương, con thì sao?” Cô truy hỏi một câu.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ rất ngoan ngoãn ở đó.” Dương Dương không dám gây chuyện lần nữa. Tình cảnh này, vẫn nên an phận một chút.

Cố Tịch Dao coi như thở phào.

*

Rất nhanh, xe của bọn họ dừng ở bãi đỗ xe của tòa án.

Khi cô dẫn hai đứa trẻ vào tòa, một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lái vào, dừng ở bên cạnh bọn họ.

Hai vị cảnh trước xuống đầu tiên, sau đó là Bắc Minh Quân từ trong bước xuống.

Cố Tịch Dao và các con đều không khỏi dừng bước nhìn anh.

Chỉ thấy anh mặc bộ vest khi bị dẫn đi, trên cổ tay nhiều thêm một chiếc còng số 8.

Vụ án này không xét xử công khai, cho nên không có ai biết chuyện này, tự nhiên bớt được rất nhiều rắc rối từ cánh chó săn tin và nhà báo.

“Ba…” Trình Trình vẫn không nhịn được mà gọi một tiếng.

Bắc Minh Quân nhìn ba mẹ con, trên gương mặt lạnh lùng đó không có bất cứ biểu cảm gì, lông mày không khỏi nhíu lại.

Đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Dao và Dương Dương.

Hàm răng của anh cắn chặt lại, thần sắc tràn ngập sự tức giận.

Sau khi anh nhanh chóng nhìn quét qua ba người, lạnh lùng nói: “Hình Uy sao không tới?”

Cố Tịch Dao tránh né ánh mắt của anh: “Kiều Kiều tối qua đã sinh con rồi, anh ta là chồng, bây giờ đang chăm sóc cô ấy.”

Bắc Minh Quân nghe thế cũng không nói gì nữa, quay đầu nói với viên cảnh sát bên cạnh: “Chúng ta vào trong thôi.” Nói xong, đi đầu vào trong.

Thấy bóng lưng đi đằng trước của Bắc Minh Quân, Trình Trình ngẩng đầu nói với Cố Tịch Dao: “Mẹ, ba có phải đang giận chúng ta không?”

“Ba còn muốn tức chúng ta cũng không cản được. Anh đó, chính là quá để tâm đến phản ứng của ba rồi, mấy năm nay anh đi theo ba, xem anh bây giờ giống như một khúc gỗ vậy. Trừ nghe lời và ngoan ngoãn đọc sách ra, còn có gì chứ.” Dương Dương rõ ràng mang dáng vẻ rất thư thả.

Lúc này, Cố Tịch Dao nắm tay của hai đứa con: “Các bảo bối, chúng ta cũng vào trong thôi.”

Đằng trước, Bắc Minh Quân và hai vị cảnh sát đã đi vào trong cửa lớn rồi.

Khi ba mẹ con Cố Tịch Dao bước lên bậc, đằng sau lại có hai chiếc xe ô tô nơi tiếp sau dừng lại.

Sau khi chiếc Mercedes-Benz màu đen đằng trước dừng lại, cửa sau mở ra, một người đàn ông từ bên trong bước xuống trước, sau đó quay vào đỡ một người phụ nữ trung tuổi xuống.”

“Nguyên, mấy đứa chờ đã.”

Cố Tịch Dao nghe thế thì quay lại, đây chính là giọng của Dư Như Khiế.

Lông mày của cô hơi nhíu lại, cô chưa kịp nghĩ nhiều thì đã vội quay người lại, lập tức lại lộ ra nụ cười: “Ba nuôi, dì Như Khiết, hai người sao lại đến đây?”

Mạc Cẩm Thành cẩn thận đỡ Dư Như Khiết, từ từ đi đến trước mặt mẹ con bọn họ: “Chuyện của Quân, cháu nói người làm mẹ như dì có thể không đến xem hay sao, huống chi đây còn là vụ án liên quan đến mẹ của cháu.”