Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 220




Chương 220

Cô ngây người, sau đó nở nụ cười: “…Linda!”

Linda là nữ bác sĩ gốc Hoa đỡ đẻ cho cô ở phòng sinh năm đó.

“Hihi, lâu rồi không gặp.” Linda tóc làm xoăn, mặc dù có khuôn mặt của người châu Á, nhưng giơ tay nhấc chân đều là bóng dáng của ABC.

Hốc mắt Cố Tịch Dao ẩm ướt, xách đống đồ vừa mua, nắm tay con trai, chạy tới trước mặt Linda, vui mừng nói: “Cô về nước rồi?”

Linda mỉm cười gật đầu: “Vừa về mấy ngày. Cô đó, giờ sống thế nào?”

Sau đó, Linda nhìn thấy cậu bé bên cạnh Cố Tịch Dao, lập tức mắt sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Đây là đứa nhỏ xinh đẹp tôi đỡ năm đó sao?”

“Ừ!” Cố Tịch Dao kích động gật đầu, lập tức cúi người, nói với con trai: “Dương Dương, mau chào dì. Dì Linda là ân nhân của mẹ con chúng ta đấy.”

Trình Trình ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Linda, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì Linda.”

“Ngoan…” Linda vừa thấy dáng vẻ đẹp trai của đứa nhỏ, liền cực kỳ vui mừng: “Dao, thật tốt! Thật tốt…”

Cố Tịch Dao hiểu rõ ý trong lời Linda nói, viền mắt đỏ lên, vội vàng gật đầu: “Ừ… May là năm đó có cô… Linda, phần ân tình này cả đời tôi cũng không quên…”

Trên thực tế, năm xưa mẹ cô bệnh nặng, bác sĩ trong nước bó tay không có cách nào, đề nghị cô đưa mẹ đi Mỹ chữa trị.

Mà vừa khéo cô lại có thai, duy chỉ có các trợ lý của chủ thuê kia khổ sở cầu xin, đưa mẹ đi Mỹ chữa bệnh.

Cuối cùng, chủ thuê cũng đồng ý, nhưng điều kiện là, bắt buộc phải để bọn họ sắp xếp một bác sĩ sản khoa chăm sóc cho cô mọi lúc mọi nơi.

Linda chính là bác sĩ kia.

Năm đó, khi lần đầu làm siêu âm ở Mỹ, chính là Linda khám cho cô.

Khi biết tin trong bụng có hai đứa nhỏ, cô mừng muốn chết.

Suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng không nỡ bỏ đi cốt nhục trong bụng.

Cô chỉ có cách cầu xin Linda giấu diếm chủ thuê.

Năm đó nếu không có sự giúp đỡ của Linda, căn bản Dương Dương không thể ở lại bên cạnh cô…

“Đồ ngốc. Câu này cô đã nói rất nhiều lần rồi. Cô không thấy phiền, nhưng tôi nghe chán rồi.” Linda lắc đầu dịu dàng, sau đó ngồi xổm xuống, bế cậu bé lanh lợi lên: “Haha, cậu nhóc xinh trai, nói cho dì biết cháu tên là gì?”

“Dương Dương!” Giọng nói non nớt của Trình Trình vang lên.

“Dương Dương thật ngoan…” Trong lòng Linda ấm áp. Cô từng xảy thai, cực kỳ hiểu tâm trạng của một người mẹ mất đi đứa con của mình, vì thế năm đó cô mới không hề chùn bước mà giúp Cố Tịch Dao.

Chính lúc này, điện thoại trong túi Linda reo lên…

Cố Tịch Dao vội vàng đón lấy đứa nhỏ trong lòng cô ấy.

Linda rút điện thoại ra: “Alo… Vâng, biết rồi, tôi về ngay đây.”

Ngắt máy, Linda mỉm cười áy náy với mẹ con Cố Tịch Dao: “Xin lỗi, Dao, phòng khám có chút việc đột xuất, tôi nhất định phải về xử lý một chuyến. Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian thì đến tìm tôi ôn lại chuyện cũ nha.”

“Ừ, được! Không làm lỡ chuyện của cô nữa. Đi đường cẩn thận nhé.” Cố Tịch Dao cười, nhận lấy danh thiếp.

Trình Trình liếc qua tin tức trên tấm danh thiếp của Linda…