Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2172




Chương 2172

Bởi vì dựa vào những tình huống mà Hình Uy báo cáo với mình trong mấy ngày nay, ở trong tập đoàn mặc dù là bề ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng mà anh cảm thấy phía sau sự bình tĩnh này có lẽ là đang ẩn chứa một cơn sóng to lớn.

Lúc này cửa phòng vang lên hai lần, sau đó bị người mở ra từ bên ngoài.

Một người cảnh sát nhân dân bước đến: “Anh Bắc Minh, có người tới thăm anh.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Để cậu ta đi vào đi.” Anh tưởng rằng Hình Uy đến thăm mình.

Chỉ có điều là ở bên ngoài có hai người bước vào.

“Chào Bắc Minh Quân, cậu lại thật sự tìm tới chỗ này, đến đây để yên tĩnh một chút.”

Sau khi Bắc Minh Quân nghe thấy lời nói này thì lông mày hơi nhíu lại một cái.

Không cần phải nhìn người, nghe thấy âm thanh liền có thể nhận ra là ai.

“Sở Nhị, sao hôm nay cậu rảnh rỗi như vậy, có thời gian rảnh đến đây thăm tôi à, có phải là lão Bạch cũng đến không?”

“Haha không sai, là hai bọn tôi đây.” Sở Dung Triết cười ha hả xuất hiện ở trước mặt của Bắc Minh Quân.

Đằng sau của anh ta là Bạch Điệp Quý .

“Hai người các cậu có phải đến đây đến xem trò cười của tôi không vậy, lại đây ngồi đi.” Bắc Minh Quân chỉ chỉ ghế sofa ở bên cạnh mình.

“Bắc Minh Quân, nhìn cậu nói đi kìa, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy rồi, thấy cậu gục ngã sao có thể cười trên nỗi đau của người khác được chứ, huống hồ gì cậu nhìn thử xem bọn tôi cũng không phải là đến đây tay không mà.” Sở Dung Triết nói rồi giơ tay của mình lên lộ ra hai giỏ trái cây.

Anh ta đặt những đồ vật này ở trên bàn trà trước mặt Bắc Minh Quân, sau đó ngồi xuống với Bạch Điệp Quý .

“Miệng mồm của cậu cũng kín quá đó chứ, cậu vào đây mà bên ngoài không hề nghe được chút tin tức nào, nếu như không phải là chúng tôi đi đến chỗ của cậu tìm cậu gặp phải Hình Uy, nếu không thì hiện tại vẫn không hề hay biết chuyện gì hết, nói một chút nghe xem sao cậu lại vào đây vậy?” Bạch Điệp Quý nói, đưa tay lấy một quả cam từ trong giỏ trái cây.

Nhắc đến chuyện này Bắc Minh Quân cũng lấy ra một quả táo từ trong giỏ trái cây, sau đó cầm lấy con dao ở trên bàn gọt vỏ, có chút nhẹ nhõm mà nói: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là dính líu đến một vụ mưu sát mà thôi.”

Câu nói này đã dọa Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý sợ đến ngây người: “Cậu nói cái gì chứ, vụ án mưu sát hả? Chuyện này cũng quá không hợp lý rồi đó.”

Bắc Minh Quân cười khẽ một tiếng: “Các cậu cũng cảm thấy là không phù hợp lẽ thường có đúng không.”

“Người bị hại là ai vậy?”

Vừa nhắc đến cái này biểu cảm trên mặt của Bắc Minh Quân lập tức trở nên nghiêm túc hơn, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Là mẹ của Tịch Dao.”

Kinh ngạc, hoàn toàn kinh ngạc.

“Mẹ của Tịch Dao qua đời rồi à? Chuyện hồi nào vậy, sao cậu lại liên lụy vào đây?” Sở Dung Triết nghiêm túc hỏi.

“Đã trôi qua mấy ngày rồi, nguyên nhân là bởi vì bà ấy đã ăn phải thức ăn của tớ đưa đến, kết quả là trúng độc qua đời.” Bắc Minh Quân nói, tốc độ gọt táo cũng chậm hơn không ít.

Cái này cũng làm cho Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý cảm thấy giật mình, cả hai cùng ý thức được chuyện này không hề đơn giản.

“Bắc Minh Quân, bọn tớ tin tưởng là cậu bị oan uổng, bọn tớ có thể giúp cậu làm gì được không?”