Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1844




Chương 1844

Lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Hình Uy từ ngoài bước vào.

Bác Minh Quân vốn có hơi tức giận, bởi vì anh rất không thích bị làm phiền lúc đang đọc sách.

Anh ngẩng đầu nhìn Hình Uy đang đi đến trước mặt mình, hếch mũi lên ngửi ngửi, nhịn không được cau mày, nói: “Cậu uống rượu đấy à? Hửm, mặt cậu sao thế kia, sao lại có vết son môi thế?”

Hình Uy không nói gì.

“Có phải Lạc Kiều lại gây khó dễ cho cậu, nên cậu mượn rượu giải sầu, rồi tìm phụ nữ bên ngoài không?” Bắc Minh Quân để sách sang một bên, hỏi Hình Uy.

Hình Uy vội vàng xua tay: “Ông chủ, không phải như vậy đâu ạ, cô ấy kêu tôi ngày mai cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn.” Sau đó chỉ chỉ vết son trên mặt mình: “Đây là cô ấy lưu lại.”

Bắc Minh Quân nghe xong, khuôn mặt nghiêm nghị nhất thời hiện lên ý cười: “Cô ấy muốn cùng cậu đăng ký kết hôn, cậu còn đi uống rượu làm gì, phải ăn mừng mới đúng chứ hả.”

“Ông chủ, thật ra trong lòng tôi rất mâu thuẫn. Tôi rất muốn cùng cô ấy xây dựng một gia đình. Nhưng tôi cứ cảm thấy đây chỉ là quyết định trong lúc nhất thời xúc động của cô ấy thôi.” Cho dù lúc ở biệt thự, Lạc Kiều đã chủ động hôn mình, nhưng Hình Uy vẫn không buông bỏ được lo lắng trong lòng.

Trên đường trở về đây, anh ta cứ cảm thấy mọi chuyện đều không phải là thật. Thế nên lúc sắp về đến nhà cũ của nhà Bắc Minh, mới dừng ở một cửa hàng tiện lợi ven đường, mua một chai rượu, uống hết rồi mới trở lại.

Bắc Minh Quân nhíu mày nhìn anh ta, nhẹ lắc lắc đầu, nói: “Có phải cậu mắc chứng cuồng ngược đãi không thế, người khác đối tốt với cậu một chút cậu liền chịu không nổi, chỉ có mỗi ngày hết đánh lại mắng, hoặc là nghiêm mặt nhìn cậu, cậu mới thoải mái, có phải vậy không?”

“Ông chủ, ý của anh là ngày mai tôi nên cùng Lạc Kiều đi đăng ký kết hôn, đúng không?” Hình Uy nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên rồi, ngày mai cậu nhất định phải đi. Không phải tôi muốn dọa cậu đâu, nhưng mà đêm dài lắm mộng đấy.” Bắc Minh Quân nhẹ vỗ vỗ vai Hình Uy: “Cẩn thận ngẫm lại mà xem.”

Sau đó anh nhìn nhìn đồng hồ, vươn vai đi ra khỏi phòng sách.

Một đêm này Hình Uy xem như thức trắng, anh ta suy nghĩ rất lâu.

*

Ngày hôm sau, Bắc Minh Quân ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.

“Cậu còn ở đây làm gì? Ăn sáng xong thì mau đi giải quyết chuyện lớn của đời mình đi chứ.” Anh thấy Hình Uy vẫn như mọi ngày, đứng phía sau ghế của anh trong phòng khách.

“Cái gì mà chuyện lớn của đời người cơ?” Giang Tuệ Tâm ngạc nhiên hỏi.

Phòng khách lúc này chỉ có Giang Tuệ Tâm cùng Dương Dương, Bắc Minh Đông vẫn còn nằm ườn trên giường ngủ nướng.

Bắc Minh Quân vỗ vỗ vai Hình Uy: “Hôm nay là ngày cậu ấy đi đăng ký kết hôn. Lát nữa cậu ấy sẽ cùng Lạc Kiều đi.”

“Hóa ra là thế à, chúc mừng cậu nhé.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì gọi một người hầu lại gần, nhỏ giọng nói với cô hai câu, sau đó người hầu liền rời đi.

Dương Dương dùng đũa gõ vào bát, hoan hô nói: “Chú Uy với dì Kiều Kiều cuối cùng cũng kết hôn rồi. Về sau ngoài Ngô Tiểu Nhị, cháu lại có thêm một đồng bọn nhỏ rồi.”

Hình Uy nghe xong, trên trán rớt xuống mấy đường hắc tuyến.

Một lát sau, người hầu khi nãy quay lại, đưa cho Giang Tuệ Tâm một hộp quà bọc nhung màu đỏ.