Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1733




Chương 1733

Cô chẳng qua chỉ muốn dạy cho anh một bài học nhỏ, khiến anh lần sau muốn chạm vào cô có thể suy nghĩ cho rõ, đừng có đầu vừa phát nhiệt làm ra chuyện không nên làm.

“Hừ…”

Bắc Minh Quân hít một ngụm khí lạnh, động tác của anh bỗng khựng lại, khóe môi của anh đã bị Cố Tịch Dao cắn rách rồi, anh nếm tia máu có hơi mặn của mình.

Anh nhíu mày, anh không ngờ người phụ nữ này bây giờ dám cắn anh.

Nằm ngoài dự tính của Cố Tịch Dao, Bắc Minh Quân không có buông tay, cho dù cô cố thử dùng thêm một chút sức.

Một dòng màu nhàn nhạt từ trong miệng của Bắc Minh Quân chảy ra.

Anh giống như chỉ thấy vết máu, mắt đỏ ngầu trở nên đói khát.

Bỗng xoay người, hai người đều mất đi trọng tâm, hai người ngã ra chiếc sô pha anh vừa ngồi.

Cố Tịch Dao thuận thế bị anh đè dưới thân.

Loại cảm giác chới với đó khiến anh theo bản thân buông miệng ra, vào khoảnh khắc tiếp xúc với sô pha.

Cô còn suýt nữa ngất đi vì cú ngã.

Tên Bắc Minh Quân này thật sự không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, cái gì cũng thô bạo.

Hai người sau khi ngã ra chiếc sô pha mềm mại, Bắc Minh Quân trong nháy mắt trở thành tên giết mổ, người đáng thương chỉ có Cố Tịch Dao đang thở hổn hển có thể trở thành con cá nằm trên thớt.

“Lá gan của em thật sự càng ngày càng lớn, tạm thời không nói em không nghe lời tôi, giúp cái tên Noton đó đấu với tôi, bây giờ lại còn dám cắn tôi.”

Bắc Minh Quân nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, hận không thể một miệng ăn cô vào trong bụng của mình.

Cố Tịch Dao vào lúc này, đâu còn có sức nói chuyện, trọng lượng của anh đè lên cô khiến cô chỉ biết thở gấp.

Lúc này chỉ có thể dừng mắt lườm anh, đưa ra sự đáp trả thề chết cũng phải phản kháng.

Khóe miệng của Bắc Minh Quân cong lên, bị Cố Tịch Dao cắn rách miệng, máu trên đó còn chưa có khô, có vài giọt nhỏ lên gò má của cô.

Màu đỏ sẫm, dưới ánh đèn chiếu xuống, phát ra ánh sáng u ám.

Cục tức này của Bắc Minh Quân thật sự quá nhiều, Cố Tịch Dao vừa hay vào lúc này châm nổ.

Vậy còn có thể tha cho cô không.

“Này anh muốn làm gì, đây là quần áo tơ tằm…”

Còn chưa đợi Cố Tịch Dao nói hết câu, quần áo của cô đã bị Bắc Minh Quân kéo ra.

Những chiếc cúc trắng vương vãi rơi trên sô pha, lăn xuống đất, phát ra âm thanh nhỏ.

“Anh không thể nhẹ nhàng một chút sai, tôi chỉ còn lại một bộ quần áo này…”

Cố Tịch Dao dường như càng nói như thế, Bắc Minh Quân càng trở nên thô bạo với cô.

Khi cô ý thức đến điểm này, cô đã không có gì che đậy nữa rồi….

Bắc Minh Quân lại lần này đắc thủ, ở trong đại sảnh sáng trưng của nhà Bắc Minh.

Giọng nói r3n rỉ mang theo mùi vị yêu vang lên trong này…

Không biết đến khi nào, một cơn gió lạnh lướt qua gò má của cô, đánh thức cơ thể rã rời của cô lại.