Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1726




Chương 1726

Cố Tịch Dao cúi đầu tìm kiếm album, đột nhiên cảm thấy sao xung quanh lại yên lặng như thế.

Không có nghe thấy tiếng Bắc Minh Quân khi đang lục đồ phát ra, chỉ có nghe thấy tiếng mưa rào rào ở bên ngoài.

Động tác của cô chậm lại, bỗng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Bắc Minh Quân đang đứng cách mình không đến 20 mét.

Anh dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như này khiến cô bỗng cảm thấy có hơi không đúng.

cô giống như gà mẹ bị ném vào trong lồ ng hổ ở trong trong sở thủ vậy.

Bắc Minh Quân lúc này giống như con hổ bên trong, mặc dù không có bất kỳ động tác gì, nhưng con hổ nhìn chằm chằm mình, từng phút giống như dã tính sắp bùng phát….

Vậy cô không phải sắp bị anh ăn thịt sao!

Cố Tịch Dao lập tức cúi thấp đầu, cố gắng không dám nghĩ đến những này, sau đó nói: “Anh ở đó đứng ngây ngốc ra làm gì, còn không tìm tiếp.”

Lời vừa rồi Bắc Minh Quân nói cô, bây giờ lại bị Cố Tịch Dao ném trở lại.

Khóe môi của Bắc Minh Quân hơi nhếch lên, anh đương nhiên biết Cố Tịch Dao lúc này đang sợ điều gì.

Anh xoay người trở về tiếp tục tìm kiếm.

Ông trời không phụ người có lòng, bọn họ sau khi tìm một hơi đến chiếc thùng thứ mười, Cố Tịch Dao cuối cùng ở trong góc thùng tìm thấy cuốn album màu đỏ mà Bắc Minh Quân nói.

Cô để cuốn album lên trên chiếc thùng, sau đó thở dài một hơi: “Đừng tìm nữa, anh xem thử có phải cái này không.”

Bắc Minh Quân nhổm eo lên, quả nhiên chính là cái anh cần.

Anh cất bước đi qua mấy chiếc thùng ở giữa bọn họ, đi đến trước mặt Cố Tịch Dao, đưa tay cầm lấy cuốn album mà Cố Tịch Dao đưa cho anh.

Anh cầm lấy cuốn album đó, cẩn thận thổi một lớp bụi mỏng bám ở trên.

“Em thu dọn lại nơi này, lát nữa quay về đại sảnh.” Bắc Minh Quân nói rồi xoay người đi ra ngoài.

Cố Tịch Dao không muốn làm: “Này, bình thường anh tính khí thất thường thì thôi đi, có chút phong độ của đàn ông có được không. Là anh dẫn tôi đến đây, là anh kêu tôi giúp anh tìm đồ. Hiện nay tìm được rồi, anh lại kiêu tôi thu dọn tàn cục của nơi này…’

Cố Tịch Dao còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy Bắc Minh Quân quay người nhìn mình thì lập tức ngập miệng lại.

Khóe miệng Bắc Minh Quân khẽ nhếch lên: “Vậy tôi không ra lệnh em thu dọn nơi này nữa, mà mời em giúp tôi thu dọn nơi này. Đúng rồi, lát nữa đi ra nhớ khóa cửa lại. Nếu 10 phút sau tôi còn chưa nhìn thấy em đi ra thì tôi sẽ khóa cánh cửa này lại, hậu hoa viên này bình thường không hay có người đến, cho nên lần mở cửa sau thì tôi không rõ.” Nói xong anh cũng không thèm quay đầu lại nữa, đi ra ngoài.

Cố Tịch Dao tức đến nghiến răng, thuận tay cầm một chiếc cúp ở trong thùng lên, muốn ném về phía cửa.

Nhưng đột nhiên lại nhớ đến lời vừa rồi của Bắc Minh Quân, lời tên này nói ra thì có thể làm ra.

Đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn không phải là cô hay sao.

“Bắc Minh Quân chết tiệt có một ngày tôi sẽ thu thập anh.” Mắng người tóm lại có thể khiến miệng cảm thấy thoải mái, nhưng sau khi thoải mái xong thì nên làm gì thì đi làm cái đó.