Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1707




Chương 1707

Cậu nhóc không cần lo lắng có một người mẹ kế xấu xí rồi.

Ăn tối xong, Dương Dương chuồn về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

Từ trong túi lấy ra một miếng thịt chua ngọt thơm phức, đây là cậu nhóc nhân lúc ba và bà nội không chú ý, ‘chôm’ từ trong đ ĩa.

“Trái Banh, qua đây chúng ta chúc mừng.” Dương Dương cầm miếng thịt chua ngọt lắc lắc.

“Gâu gâu…” ‘Trái Banh’ vui mừng quẫy quẫy cái đuôi chạy đến bên cạnh Dương Dương.

Nó nhìn thấy thịt, khóe miệng không ngừng ch ảy nước dãi, đầu cọ cọ vào chân của Dương Dương.

“Nói cho mày một tin tốt, đồ xấu xí mất tích rồi, sau này chúng ta không cần nhìn thấy mặt của cô ta nữa.” Dương Dương nói rồi, cúi người đưa miếng thịt đến trước mắt của ‘Trái Banh’.

‘Trái Banh’ cũng không khách khí, mũi ngửi ngửi, sau đó đớp lấy miếng thịt.

Dương Dương đứng thẳng dậy, cởi giày ra, chân nhỏ hất lên, đôi giày văng ra sàn.

Cậu nhóc bò lên giường lấy điện thoại ra gọi cho Trình Trình: “Alo, nói cho anh một tin tốt…”

Lúc này, ở trong nhà của Lạc Kiều, đèn trên lầu dưới lầu đều sáng trưng.

Trong phòng ăn bày một bàn đồ ăn phong phú. Thậm chí còn có một chai rượu sâm banh.

Hôm nay vụ kiện đầu tiên trong sự nghiệp luật sư của Cố Tịch Dao đã kết thúc trong chiến thắng, Anna và Lạc Kiều tận tâm chuẩn bị bữa tiệc chúc mừng cho cô.

“Phụt…” Vân Chi Lâm mở sâm banh, trừ Trình Trình và Cửu Cửu ra, anh ta rót cho một người một ly đầy.

“Nào, chúng ta chúc mừng Tịch Dao chiến thắng vụ đầu tiên.” Vân Chi Lâm nói rồi thì nâng ly trước.

Lạc Kiều và Anna cũng cầm ly rượu trước mặt lên

Cửu Cửu thấy trước mặt của mình cái gì cũng không có, cái tay nhỏ vỗ ‘bốp bốp’ lên mặt bàn: “Ba Chi Lâm, con cũng muốn cụng ly chúc mừng mẹ.”

“Anh lấy cho em uống nha.” Trình Trình nói rồi nhảy xuống ghế, từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon sương sa hạnh nhân mở ra rót vào trong cốc cho Cửu Cửu.

“Cảm ơn anh.” Cửu Cửu chìa bàn tay nhỏ ra ôm lấy cái cốc.

Cố Tịch Dao nhìn hai anh em, vốn dĩ mặt mày còn ưu tư, bỗng chốc đã tan biến hết rồi.

Cô cũng cầm ly chạm với mọi người: “Nhìn mọi người, bảy cái đ ĩa tám cái bát, tôi lại thấy xấu hổ.”

Lạc Kiều dùng đũa gắp một chiếc đùi gà cho cô: “Dao, cậu cũng đừng để chuyện này vào trong lòng. Có câu thắng làm vua thua làm giặc. Thắng tức là thắng, còn quan tâm anh ta thắng như thế nào làm gì.”

Vẫn là Anna tương đối hiểu tâm tư của Cố Tịch Dao lúc này: “Dao, qua vụ kiện này, tôi nghĩ cô cũng tìm thấy được những thiếu xót của mình, những vụ kiện sau này sẽ tốt hơn, tôi tin cô sẽ càng ngày càng tuyệt vời.”

Trình Trình gật đầu đồng tình: “Thầy giáo của chúng con cũng từng nói, có sai không sợ, chỉ sợ không sửa. Biết sai mà sửa thì mới là điều tốt.”

Cửu Cửu cũng nói theo Trình Trình: “Mới là điều tốt.”

Bỗng chốc mọi người ngồi ở đây đều bật cười, Vân Chi Lâm nhìn Cửu Cửu hỏi: “Cục cưng nho nhỏ, con biết cái gì gọi là ‘mới là điều tốt’ không?”

Cửu Cửu phồng miệng, nhíu mày, nghẹo đầu suy nghĩ một lát, sau đó đưa tay chỉ vào đ ĩa lươn chiên trước mặt Cố Tịch Dao: “Chính là ‘lươn tẩm muối tốt’.