Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1704




Chương 1704

Lúc này Cố Tịch Dao nắm được có hội phản kích, thật ra cô đã nghe hiểu rồi.

Cô đứng dậy chỉ vào Hoàng Tự nói với quan tòa: “Thưa Thẩm phán, thật ra thợ sửa chữa làm như vậy là có lý do, theo như điều tra của chúng tôi, người có tiền án sử dụng m@ túy, hơn nữa đến nay không có cai nghiện. Thử nghĩ mà xem, một người nghiện m@ túy, người khác kêu anh ta làm chuyện gì, chỉ cần có thể cho anh ta ít tiền, anh ta đều sẽ đồng ý vô điều kiện.”

Nói đến đây, Cố Tịch Dao không khỏi thở dài: “Luật sư của đối phương tuy tìm được không ít nhân chứng, cố gắng chứng minh người ủy thác của tôi tạo thành sự cố thang máy của khách sạn Daredevil. Nhưng có thể như bọn họ cũng không thể lấy ra bằng chứng đầy đủ được. Không sai, ở trong camera giám sát của khách sạn Daredevil quả thật đương sự của tôi có xuất hiện, mà dường như khiến nguyên cáo hiểu lầm anh ta. Anh ta chẳng qua chỉ là hẹn hiệu trưởng của trường quý tộc số 1, bọn họ chỉ nói chuyện với nhau một lần khi nhà trường tổ chức hoạt động dã ngoại của học sinh và phụ huynh mà thôi. Mà hoạt động lần đó thật ra tôi và nguyên cáo cũng tham gia. Cho nên tôi cũng không kể về sự việc đó nữa, hơn nữa trong lòng nguyên cáo cũng biết rất rõ. Vụ kiện đến lúc này, tôi nghĩ Thẩm phán chắc cũng đã hiểu rồi, đương sự của tôi anh Noton là vô tội, hy vọng Thẩm phán có thể trả lại sự trong sạch cho đương sự của tôi, trả lại sự công bằng cho pháp luật.”

Vào buổi chiều, cửa lớn của tòa án mở ra, hai nhóm người lần lượt từ bên trong đi ra.

Từ biểu cảm của bọn họ nhìn ra được, cán cân công lý của nữ thần tư pháp không có nghiêng về phía Bắc Minh Quân.

Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đi ở đằng sau, thấy Bắc Minh Quân bị một bầy phóng viên vây lại, cô không khỏi thở dài một tiếng.

Cô dường như có thể tưởng tượng được bài báo vào sáng ngày mai rồi, sẽ được lấy tiêu đề lớn gì đó để giật tít về chuyện này.

Đối với Bắc Minh Quân mà nói quả thật là sự chế giễu vô cùng lớn. Bọn họ đối với vụ kiện này tiêu tốn không ít tâm tư, dùng đến luật sư hàng đầu của Bắc Minh Thị.

Nhưng lại nhận được kết cục như thế này.

“Cô Cố, anh Vân vì để chúc mừng chiến thắng của chúng ta, tối nay tôi mời hai người.” Trong một nhóm người, người xuân phong đắc ý nhất chính là Đường Thiên Trạch.

Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao, chỉ thấy cô lại không có vui vui vẻ của người chiến thắng nên có: “Tịch Dao, em sao vậy?”

Cố Tịch Dao rõ ràng có hơi mệt mỏi mà khẽ lắc đầu: “Các anh đi chúc mừng đi, tôi chỉ muốn về ở bên tụi nhỏ.”

“Cô Cố, hôm nay cô là nhân vật chính. Nếu như không có cô vụ kiện của tôi cũng không thắng được.” Đường Thiên Trạch nhìn cô.

Cố Tịch Dao liếc nhìn Đường Thiên Trạch: “Noton, thật ra vụ kiện này tôi căn bản không có bất kỳ tác dụng gì cả. Nếu như đổi thành người khác cũng sẽ thắng. Anh không có nhìn thấy sao, đến cuối cùng bọn họ chỉ đấu đá nội bộ. Nếu như bọn họ đồng tâm hợp lực, sợ rằng anh hôm nay rất khó đi ra được khỏi đây.”

Cuối cùng, Cố Tịch Dao vẫn một mình cô đơn lái xe rời khỏi tòa.

Bắc Minh Quân bị đám phóng viên vây lại, ở trong đám đông với những chiếc ống kính, nhìn thấy Cố Tịch Dao một mình rời khỏi.

Mặc dù vụ kiện này thua rồi, nhưng anh lại không có nảy sinh thù hận với Cố Tịch Dao.

Có lẽ giống như Cố Tịch Dao đã nói: “Không phải Cố Tịch Dao, cho dù đổi lại thành luật sư khác bọn họ đều sẽ thắng như thế. Bởi vì bên phía anh đã đặt thua trong ván cược rồi. Hoặc nói trắng ra muốn đưa Đường Thiên Trạch vào trong vòng pháp luật thì sẽ mất đi sự phán đoán hợp lý nên có.”