Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1683




Chương 1683

“Khụ khụ…”

Chính vào lúc này, cạnh bàn trong phòng ngăn họ ngồi có người khẽ ho khan vài tiếng.

Cố Tịch Dao và Hình Uy lúc nãy đều không để ý tới người phục vụ đã đứng cạnh bàn họ.

Cố Tịch Dao thật sự muốn tìm lỗ chui xuống.

Cô ổn định cảm xúc, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn phục vụ khẽ mỉm cười.

Hình Uy cũng nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, xem ra anh ta cũng vô cùng ảo não với hành vi ban nãy của mình.

“Xin hỏi anh chị muốn uống gì?”

“Một ly Blue Mountains.”

“Cho tôi một ly Nestle.” Hình Uy buột miệng.

Trán Cố Tịch Dao và phục vụ lập tức nổi lên vài vạch đen.

“Khụ…Xin lỗi anh. Chỗ chúng tôi không bán cà phê hòa tan.”

Hình Uy không nhận ra mình rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cho tôi ly ngon nhất ở chỗ các anh đi.”

“Dạ, anh chị đợi một chút.”

Thấy phục vụ đi rồi, Cố Tịch Dao nói với anh ta: “Anh tìm tôi để hỏi chuyện của Kiều Kiều sao?”

Hình Uy không hề tránh né gật đầu: “Cô chủ, lần trước tôi chỉ gọi điện thoại cho cô nhờ cô khuyên cô ấy. Hôm nay tôi đến giao thứ này cho cô.”

Nói rồi, anh ta móc chùm chìa khóa trong túi ra để lên bàn, sau đó lại lấy ra mảnh giấy trắng, viết địa chỉ nhà.

“Cô chủ, cô cất những thứ này trước đi, về phần phí sinh hoạt của cô ấy…” Tiếp đó, anh ta lại lấy thẻ ngân hàng trong túi áo khoác đặt lên bàn: “Đây là thẻ lương của tôi, cô cũng thay tôi đưa cho cô ấy.”

Lúc này, phục vụ bưng khay tới, đặt cà phê lên bàn: “Đây là cà phê của anh chị, chúc anh chị ngon miệng.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Cố Tịch Dao nhìn chìa khóa và thẻ ngân hàng trên bàn, mỉm cười với Hình Uy, tên này bình thường khù khờ, vào lúc quan trọng vẫn là suy nghĩ rất chu đáo, nào nhà nào tiền.

“Anh không phải giao ra hết tài sản của mình chứ.” Cố Tịch Dao cố ý đùa anh ta.

Hình Uy vươn tay sờ gáy, có chút ngại ngùng cười, dáng vẻ anh ta thật sự có chút ngốc nghếch đáng yêu.

“Tôi cả ngày đều theo ông chủ, ăn ở đều không tốn tiền, hơn nữa tôi cũng không có gì cần xài tiền. Bên trong có bao nhiêu tiền tôi cũng không rõ, chỉ cần Lạc Kiều đủ xài là được.”

“Được, ý tốt của anh tôi sẽ chuyển tới cô ấy thay anh. Tôi cũng sẽ nhanh chóng khuyên cô ấy dọn sang đó, anh cứ yên tâm đi.”

Hình Uy gật đầu, sau đó lại có chút nghi hoặc nói: “cô chủ, cô thật sự muốn cãi vụ kiện thay Noton sao? Vì chuyện này mà ông chủ rất không vui.”

Vừa rồi tâm trạng Cố Tịch Dao còn tốt, vừa bị hỏi chuyện này, mặt cô lập tức trầm xuống: “Tôi không biết ông chủ anh tại sao lại có thành kiến với anh ta như vậy, nếu anh muốn kêu tôi đừng quản chuyện này thay ông chủ anh thì anh vẫn là quay về nói với anh ta, chuyện này tôi quản chắc rồi.”

Thấy Cố Tịch Dao trở mặt, Hình Uy vội nói: “cô chủ, thực ra ông chủ và Noton đã có mâu thuẫn từ rất lâu rồi. Anh ấy không muốn cô nhúng tay vào chuyện này cũng là vì muốn bảo vệ cô. Noton quả thực là một nhân vật nguy hiểm.”

Cố Tịch Dao nhìn anh ta, nhướn mày, lập tức xụ mặt: “Là một người luật sư, tôi không quan tâm rốt cuộc giữa ông chủ anh và anh ta có ân oán gì, tôi chỉ nhìn chứng cứ. Tôi đã đọc hết hồ sơ, Noton quả thực không làm gì cả. Nếu ông chủ anh chỉ vì ân oán cá nhân mà vu cáo anh ta thì tôi có nghĩa vụ giúp anh ta rửa sạch tội danh. Hơn nữa anh quay về chuyển lời với ông chủ anh, nói tôi cảm ơn ý tốt của anh ta.” Nói tới đây, cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Xin lỗi, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”