Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1677




Chương 1677

Ông cụ nói tới đây, bất giác lại thở dài rồi lắc đầu.

Cố Tịch Dao không nghĩ tới chuyện của mẹ lại như vậy. Cô xoay người vào nhà, mượn tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn bày biện trong phòng.

Vân Chi Lâm và ông cụ cũng vào theo, ông cụ xoay người kéo cọng dây rũ trên tường.

“Lách tách”

Bóng đèn tròn chỉ có 15W treo chính giữa trần nhà sáng lên, phát ra tia sáng mờ nhạt.

“Bày biện nơi này thật sự không thay đổi chút nào, giống hệt hơn hai mươi năm trước. Haiz…”

Biểu cảm ông cụ rõ ràng có chút tiếc nuối, khẽ lắc đầu rồi nói: “Các con ở đây giúp bà ấy thu dọn đi, ông xuống lầu.”

“Ông ơi đợi chút.” Cố Tịch Dao nói rồi xoay người đi tới trước mặt ông, lấy một số tiền trong túi ra: “Con đóng tiền nhà mẹ con thiếu mấy tháng nay thay bà.”

Nhưng ngoài dự đoán của cô, ông cụ vội xua tay: “Được rồi, được rồi. Bà ấy ở đây nhiều năm như vậy, nói thế nào chúng ta cũng xem như bạn cũ. Tòa nhà này vốn phải phá bỏ, ông vốn còn có chút lo lắng nơi này bị dỡ bỏ thì bà ấy không nơi nương tựa không biết phải đi đâu ở, bây giờ tốt rồi, tìm thấy con rồi. Bà ấy cũng xem như già có nơi nương tựa.”

Ông cụ vừa nói vừa xoay người chậm chạp bước ra khỏi phòng.

Cố Tịch Dao nhìn bóng lưng khòm của ông biến mất ngay trước mắt.

“Tịch Dao, không nghĩ tới mẹ em sống khổ sở như vậy. Người đàn ông rời bỏ bà, anh thấy rất có khả năng chính là ba em. Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến cuối cùng chia tay chứ? Còn nữa là lúc đó em ngoài ý muốn mất tích, quả thực có chút khiến người ta không ngờ tới.”

Cố Tịch Dao không đáp, chỉ xoay người lại, mượn ánh đèn mờ ào nhìn bày biện trong phòng.

Trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông, đồ dùng thực sự cực kỳ đơn giản, cạnh bức tường trong cùng đối diện cửa phòng bày chiếc giường thanh thép đã có chút gỉ sét.

Chiếc chăn màu lam xếp ngăn nắp đặt trên ga giường màu nhạt.

Cạnh đầu giường là bàn trang điểm bằng gỗ. Trên đó bày mấy đồ mỹ phẩm đơn giản, nhưng có vẻ đã lâu không được đụng tới.

Kệ phía dưới tấm gương bầu dục đặt khung hình đã phủ đẩy bụi.

Cố Tịch Dao bước tới, cầm khung hình lên, dùng tay khẽ phủi bụi bên trên.

Đó là một tấm hình đen trắng, đôi vợ chồng trẻ ôm đứa bé bụ bẫm.

Khóe miệng họ đều lộ ra nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc.

Góc trên bên phải tấm hình còn có một hàng chữ: Kỷ niệm Tịch Dao trăm ngày tuổi.

Cố Tịch Dao dùng tay vuốt khẽ ba người trong bức hình, đây chính là bức hình toàn gia đình duy nhất của họ.

Lúc này, cô không kìm được nước mắt nữa, từng giọt rơi tí tách lên bức ảnh.

Vân Chi Lâm đi tới cạnh cô, lấy khăn giấy đưa cho cô: “Tịch Dao, đừng quá đau buồn, chuyện đều đã qua rồi.”

Cố Tịch Dao ôm chặt khung hình trước ngực mình, nghiêng đầu tựa lên vai anh ta, nước mắt lại như vỡ đê.

Anh ta khẽ vỗ vai cô, trong lòng phức tạp, số mệnh hai mẹ con họ giống nhau như vậy, cuộc sống long đong, còn gả lầm người.