Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1629




Chương 1629

Dứt khoát tùy tiện chế ra một lý do coi như xong, dù sao thì Đường Thiên Trạch cũng đã nói anh ta đã xử lý bên phía cảnh sát tốt rồi, hơn nữa cũng làm rất sạch sẽ.

Cho dù hiện tại Bắc Minh Quân có muốn truy cứu cái gì, anh cũng khó mà tìm được chứng cứ.

Tùy tiện đưa ra một lý do để qua mặt anh là được rồi.

Phỉ Nhi hạ quyết tâm nói với Bắc Minh Quân: “Quân, ngày hôm đó không phải là em muốn kết hôn à, có người bạn nghe nói cho nên cho người mang đến một món quà cho em. Em đã nhận được quà thì sao có thể không nói cảm ơn tới cô ấy được chứ, cho nên em đi ra ngoài nói lời cảm ơn với người bạn đó của em.”

Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, biểu cảm của cô ta lộ ra rất bình tĩnh.

Anh xoay người lại ngồi xuống trên cái ghế da của mình: “Chỉ là một người bạn tặng quà, có cần phải đến nhà nói lời cảm ơn không, không phải gọi điện thoại cũng giống nhau à?”

Phỉ Nhi thấy Bắc Minh Quân đã tin là thật, trong lòng đã thả lỏng không ít: “Quân, anh cũng biết đó, từ sáng đến tối em cứ vẫn luôn ở trong nhà. Mặc dù là có thể xem tivi, có thể nói chuyện phiếm với dì Bắc Minh, nhưng mà em vẫn rất muốn đi ra ngoài để giải sầu một chút, cho nên em mượn cơ hội này để đi ra ngoài một chuyến.”

“Bọn em đã đi nơi nào vậy?” Bắc Minh Quân cũng biết Phỉ Nhi nói đều là sự thật, quả thật là cô ta ở trong phòng ở nhà quá lâu rồi, đi ra ngoài cũng không có gì đáng trách.

Nhưng một điều để cho anh không cam lòng, chính là cô ta thủy chung vẫn không nói ra được tin tức mà anh muốn nghe.

Bắc Minh Quân không muốn mình làm cho đề tài này qua đi, mặc dù là anh không hiểu rốt cuộc là Phỉ Nhi nói chuyện mập mờ là vì né tránh cái gì.

Phỉ Nhi nhẹ giọng cười một tiếng: “Hai cô gái thì có thể đi đâu được chứ, còn không phải là đi dạo khắp nơi hả, đi dạo trong cửa hàng gì đó.”

Những lời này của cô ta đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ muốn cho cô ta một cơ hội khác của Bắc Minh Quân.

Đôi mắt của anh nhìn về phía Phỉ Nhi trở nên rét lạnh khác thường, làm cho Phỉ Nhi cũng cảm nhận được bầu không khí đã có chỗ hòa hoãn lúc nãy lại trở nên căng thẳng một lần nữa.

Phỉ Nhi nâng mắt cẩn thận nhìn Bắc Minh Quân, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh.

Lúc này trong lòng của cô ta đang phát run, cảm giác mình giống như là một phạm nhân đang chờ đợi bị xét xử.

“Hai cô gái đi dạo phố thì không có gì đáng trách, chỉ có điều là theo như anh được biết, ngày hôm đó Tô Ánh Uyển cũng không có đi cùng với em.” Bắc Minh Quân chậm rãi nói.

Phỉ Nhi vẫn còn muốn cứu vớt lần cuối cùng, cô ta mỉm cười: “Quân, em với Tô Ánh Uyển cũng không phải là bạn tốt của nhau, cô ta ở đâu thì đó cũng không phải là chuyện liên quan đến em.”

“Thật ra thì anh cũng rất có hứng thú muốn gặp người bạn này của em một lần, lúc kết hôn còn có thể tặng một cái hộp quà, người bạn này rất hiếm gặp. Mấy món quà đó anh còn chưa được nhìn thấy, không bằng em lấy ra cho anh xem xem, thuận tiện anh cũng muốn nói cảm ơn với cô ta.” Bắc Minh Quân nói xong thì đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Phỉ Nhi vừa nghe thì đã biết Bắc Minh Quân đã biết chuyện cái hộp, vì không để cho lời nói dối của mình bị vạch trần, cô ta thay đổi sắc mặt nhìn Bắc Minh Quân: “Bạn bè của em anh đều biết rất ít, tại sao bạn bè của em anh phải muốn gặp, hơn nữa cô ấy tặng quà cho em chứ cũng không phải là tặng cho anh, em muốn cho anh xem thì cho anh xem, không muốn cho anh xem vậy thì không cho anh xem.”