Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1599




Chương 1599

Dương Dương bĩu môi, khẽ nói: “Em đâu có mong mẹ không khỏe chứ, em muốn mẹ mau khỏe một chút.”

“Được rồi, hai con mang bát và đũa đi thôi.” Lúc này, Bắc Minh Quân mở miệng nói.

Dương Dương uốn éo cơ thể nhỏ bé xuống giường, nó và Trình Trình đi giày cầm khay đựng đồ ăn trống không quay người đi tới cửa.

“Các cục cưng, khi xuống tầng đi chậm một chút, cẩn thận đừng đánh rơi bát đũa.” Cố Tịch Dao cũng không quên căn dặn bọn chúng.

Làm mẹ chính là như vậy, luôn luôn lo lắng.

Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao ít nhiều vẫn cảm thấy hơi xấu hổ: “Mấy giờ rồi?”

Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Đã tám giờ tối, em có chuyện gì à?”

“Tôi muốn về nhà.” Cố Tịch Dao đúng là nghĩ như vậy, không phải vì lý do gì khác, mà vì ở trong phòng ngủ Bắc Minh Quân cô cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa cô còn luôn lo lắng cho cục cưng bé nhỏ.

Bắc Minh Quân đứng bên giường nhìn Cố Tịch Dao: “Thế nào, vừa ra ngoài một ngày đã nhớ nhà rồi à? Trước kia khi em đưa Trình rời đi sao không có biểu hiện thế này nhỉ.”

Cố Tịch Dao liếc nhìn Bắc Minh Quân: “Điều này không giống, tôi đi ra ngoài là đi chơi cùng con, nay hoạt động đã bị hủy bỏ rồi, tất nhiên tôi cũng nên dẫn con trở về rồi.”

Nói xong, cô định dùng sức chống người xuống giường, nhưng sau khi cố gắng, cơ thể vẫn không có chút sức nào.

“Em đã như thế này rồi còn ra vẻ cái gì chứ, bọn nhỏ đã trở về phòng rồi, em cũng ngoan ngoãn ở lại đây đi. Dù đây là phòng ngủ của tôi, nhưng nhìn bộ dạng em bây giờ tôi cũng không hứng thú với em.” Dứt lời, Bắc Minh Quân quay người đi ra khỏi phòng.

Cố Tịch Dao tức giận thật muốn cầm cái gối ném vào người đàn ông này, rõ ràng anh mưu đồ làm loạn, mà còn ra vẻ làm chuyện tốt.

Bắc Minh Quân đi ra khỏi phòng ngủ, chậm rãi đi xuống tầng dưới. Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi vẫn ngồi phòng khách xem tivi, bọn họ liếc nhìn Bắc Minh Quân, nhưng không hề nói gì.

Khi ngồi xuống ghế sô pha, anh cũng cảm thấy hơi chóng mặt. Từ tối qua đến tối nay luôn dãi gió dầm mưa, Bắc Minh Quân đúng là chưa được nghỉ ngơi tử tế chút nào.

Bây giờ sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, tinh thần được thả lỏng, anh lập tức ngã xuống ghế sô pha.

“Quân, con làm sao thế, mau gọi bác sĩ tới!” Thấy Bắc Minh Quân ngã trên ghế sô pha, Giang Tuệ Tâm lập tức hoảng hốt, vội vàng đứng dậy gọi người giúp việc, sau đó bước nhanh đến bên cạnh anh, khẽ lắc người anh. Phỉ Nhi cũng sợ hãi vội vàng đi tìm Hình Uy.

Hình Uy nhanh chóng đi đến, nhìn thấy dáng vẻ ông chủ cũng có chút kinh hoảng. Từ khi đón anh trở về đến vừa rồi, dáng vẻ anh đều rất có tinh thần, sao lại đột nhiên té xỉu chứ.

Vừa nghĩ tới Cố Tịch Dao, Hình Uy vội sờ trán anh một chút, cũng có chút dấu hiệu phát sốt. Hình Uy dặn người giúp việc bên cạnh, lấy một phần thuốc như của Cố Tịch Dao đến cho ông chủ, còn bảo bọn họ lấy khăn mặt lạnh đến.

Cũng may cơ thể Bắc Minh Quân cường tráng, có phát sốt cũng không nghiêm trọng như Cố Tịch Dao, sau khi đến, bác sĩ tiêm một mũi hạ sốt, thì hơn một giờ sau, Bắc Minh Quân đã tỉnh lại.

Mở mắt nhìn thấy Giang Tuệ Tâm đang ngồi bên cạnh mình, anh cũng biết mình làm sao rồi: “Dì Tâm, khiến dì nhọc lòng rồi. Cũng không còn sớm nữa, dì đi ngủ trước đi, giờ tôi cũng không có việc gì, có Hình Uy bên cạnh là được rồi.”