Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1596




 

Chương 1596

Sau khi thích ứng, Cố Tịch Dao nhìn về chỗ ánh sáng.

Khiến cô bất ngờ là Hình Uy bưng một bát thuốc đi đến, rốt cuộc đây là chỗ nào, sao Hình Uy lại ở chỗ này?

Cô hoài nghi cẩn thận quan sát căn phòng này một chút, còn có một người đàn ông đang nằm ghé vào bên giường…

Dựa theo cách ăn mặc, hơn nữa còn là bộ vest đắt giá thì cô đoán người này nhất định là Bắc Minh Quân. Hình Uy đã thấy Cố Tịch Dao tỉnh lại, nhưng khiến anh ta kinh ngạc là ông chủ lại ghé vào bên giường ngủ thiếp đi, có lẽ vì quá mệt mỏi. “Thưa cô, cô đã tỉnh rồi. Khi ông chủ đưa cô về, cô đã phát sốt ngất đi, nhưng bác sĩ đã tới khá cho cô rồi, uống thuốc này xong là cô sẽ không sao nữa.”

Hình Uy sợ quấy rầy Bắc Minh Quân nghỉ ngơi, nên nhỏ giọng giải thích tình hình với Cố Tịch Dao, sau đó đặt thuốc ở tủ đầu giường. Cố Tịch Dao chợt hiểu ra, thì ra nơi này là nhà tổ nhà Bắc Minh, mà gian phòng này là phòng ngủ của Bắc Minh Quân.

Lúc này, cơ thể Bắc Minh Quân khẽ động, anh ngồi thẳng lên, hai tay giơ lên duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó liền liếc nhìn Cố Tịch Dao đã tỉnh.

Anh không nói gì, nhưng trước tiên vươn tay lấy khăn mặt trên trán Cố Tịch Dao xuống, rồi sờ trán cô một cái, may mà giờ trán đã không còn nóng bỏng như khi đến, đã dần hạ sốt rồi.

“Ông chủ, tôi đặt thuốc của cô ấy ở chỗ đó.” Nói xong, Hình Uy lui ra ngoài.

Lúc này, Bắc Minh Quân cũng cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, nhưng anh vẫn chống tay đứng dậy, ngồi ở bên giường, anh đỡ người Cố Tịch Dao lên, cầm hai cái gối đặt sau lưng cô, ròi quay người bê chén thuốc tới: “Em hãy uống thuốc này đi, sẽ nhanh khỏi thôi, bọn nhỏ đều đã về phòng mình ngủ rồi.”

Bắc Minh Quân biết Cố Tịch Dao mở miệng thì câu đầu tiên chắc chắn là hỏi tình hình bọn nhỏ. Cố Tịch Dao nghe thấy bọn nhỏ không có việc gì, mới yên tâm khẽ gật đầu.

Cô nhìn thuốc trước mắt, định đưa tay bưng thuốc, nhưng Bắc Minh Quân đã ngăn cô lại: “Bây giờ cơ thể em vẫn rất yếu, em hãy ngoan ngoãn uống thuốc là được rồi.”

Dứt lời, anh một tay bưng bát, một tay cầm muỗng nhỏ múc ít thuốc lên để bên miệng khẽ thổi, sau đó đưa đến bên miệng Cố Tịch Dao.

Cảnh tượng này khiến Cố Tịch Dao không khỏi nhớ tới trước kia, phần lớn thời gian cô đều ở trước giường bệnh phục vụ Bắc Minh Quân này. Cả đời cô cũng không quên được cảnh tượng đó.

Nhưng hôm nay, lúc này, anh lại ngồi ở giường của mình bón thuốc cho cô, khiến cô cảm thấy trong lòng có loại tư vị không nói ra được.

“Cảm ơn.” Cố Tịch Dao cố hết sức khẽ nói. Nghe cô nói vậy, Bắc Minh Quân dừng tay lại.

Câu ‘cảm ơn’ này khiến khoảng cách giữa bọn họ gần trong gang tấc lại kéo đến xa cuối chân trời. Nhưng anh chỉ hơi dừng lại, sau đó lại đưa thuốc vào trong miệng Cố Tịch Dao.

Khi Bắc Minh Quân đang bón thuốc, phòng ngủ của anh lặng lẽ mở ra một khe hở, một đôi mắt sáng rực nhìn vào bên trong.

Bắc Minh Quân ngồi đối diện với cửa phòng, nên cảnh anh bón thuốc cho Cố Tịch Dao đều bị đôi mắt kia nhìn rất rõ ràng, nhưng chỉ dừng lại một lát, cửa phòng lại khép kín lại.

Hình Uy từ dưới tầng đi lên thì thấy Phỉ Nhi cúi đầu, vội vã đi xuống, nhìn tâm trạng có vẻ rất kém. Khi anh ta ân cần thăm hỏi thì cô ta cũng không hề đáp lại như trước kia.

Hình Uy nhíu mày, không biết cô ta lại làm sao thế, khi anh ta khẽ gõ cửa phòng Bắc Minh Quân, phát hiện cửa chẳng qua chỉ khép hờ.

Anh ta đẩy cửa đi vào thì thấy Bắc Minh Quân đang bón thuốc cho Cố Tịch Dao. Hình Uy đi vào, động tác bón thuốc của Bắc Minh Quân vấn không hề dừng lại, thấy anh ta tới, Cố Tịch Dao hơi ngượng ngùng định ngừng lại, nhưng thuốc đã đến bên miệng, cũng chỉ đành bối rối uống một ngụm nuốt xuống.