Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1526




Chương 1526

“Bác Bắc Minh, cảm ơn những lời nói bác từng nói với cháu khi ở bệnh viện. Bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ thật tốt. Còn nữa, hôm qua cháu mới biết được bác có quen với mẹ của cháu, hôm nay cháu thay mặt mẹ đến đây đưa tiễn bác.”

Nói đến đây, thtạ ra trong lòng cô còn nói thầm một câu, đó chính là: Bác Bắc Minh, bác không chỉ có hai đứa cháu nội, còn có một cháu gái nữa, nhưng bây giờ cháu vẫn chưa muốn để bé gặp mặt Thần, nguyên nhân vừa rất phức tạp, cũng rất đơn giản. Đó chính là cô không muốn mất thêm một đứa con gái giống như Dương Dương. Nhưng mà xin bác hãy yên tâm, đến lúc thích hợp, cháu sẽ để con gái nhận người cha Bắc Minh Quân này.

Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao nói với Trình Trình và Dương Dương: “Hai đứa có muốn nói gì với ông nội thì nói đi.”

Trình Trình khom lưng vái mộ bia: “Ông nội, con là Trình Trình. Ông yên tâm đi, con là anh trai sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Tuy bây giờ con đang sống cùng mẹ, nhưng con vẫn sẽ là con cháu nhà Bắc Minh.”

Dương Dương cũng nhích lại gần: “Ông nội, con là Dương Dương. Lúc trước con không nghe lời, lại hay chọc cho ba mẹ tức giận, con sẽ sửa sai. Ông nội ở trên trời nhớ phải phù hộ cho con đó.”

Tiếp theo Dương Dương và Trình Trình lại quỳ lạy dập đầu ba cái với bia mộ.

Đến cuối cùng mới chờ đến lúc gia đình ba người nhà Bắc Minh từ biệt ông cụ Bắc Minh.

Bắc Minh Quân xoay người đi đến ngôi mộ bên cạnh, nơi này đang an táng người anh kính trọng nhất, cũng là người cô anh thân thiết nhất.

Anh đi đến trước bia mộ, nhìn ảnh chụp Cô Phương trên đó, đứng một lúc lâu.

“Mẹ, không phải nói bà cô đang nằm viện sao, sao lại ở đây?” Thật ra lúc mới đến Trình Trình và Dương Dương đã chú ý đến bia mộ của Cô Phương rồi.

Nhưng khi đó bọn họ không thể đi qua được.

Bây giờ thấy ba đã sang đó, bọn họ kéo tay mẹ cũng muốn qua theo.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn con trai: “Trước khi bà cô qua đời đã cố ý dặn ba, sợ hai đứa biết sẽ đau lòng, không cho ba nói cho hai đứa biết.”

“Con và Dương Dương đã bàn bạc với nhau xong rồi, mấy hôm nữa trường cho nghỉ sẽ bảo mẹ dẫn bọn con đến bệnh viện thăm bà.” Trình Trình nói đến đây, mắt đỏ lên.

Dương Dương cũng rất đau lòng.

Nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng Cố Tịch Dao cũng không dễ chịu, vốn dĩ định gạt bọn nhỏ được bao lâu thì gạt bấy lâu, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến dồn dập như thế.

Cô dẫn hai đứa nhỏ, đứng cạnh Bắc Minh Quân: “Cô Phương, cháu dẫn hai đứa nhỏ đến thăm cô.”

“Bà cô, con là Trình Trình. Con nhớ bà lắm, con rất thích mặt dây chuyền bà tặng cho con.” Trình Trình nói, tháo mặt dây chuyền được cột bằng dây tơ hồng ra khỏi cổ, đặt trong lòng bàn tay đưa đến trước di ảnh của cô Phương.

“Bà cô, con là Dương Dương, còn cũng có một cái. Bây giờ bà ở đây cũng không thấy cô đơn nữa, ông nội đến ở cùng cô rồi.” Dương Dương cũng lấy cái của cậu bé ra, đặt ngang trước bia mộ cùng Trình Trình.

Cố Tịch Dao nhìn hai đứa nhỏ, đau lòng không nói nên lời. Thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt.

Bắc Minh Quân đứng bên cạnh thò tay vào túi áo lấy khăn tay ra, đưa cho Cố Tịch Dao.

Hai người đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, trong lòng cực kỳ khó chịu.