Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1396




Chương 1396

Cũng vì lúc ba bị bệnh có thể yên lòng, nên mới làm trái với ý muốn của mình…

Bắc Minh Quân nghĩ đến những chuyện này, khẽ lắc đầu cười khổ.

Tại sao những ký ức liên quan đến ba lại đau khổ như vậy, nhưng lại rất khó xóa nhòa trong ký ức của anh.

Cho dù như vậy, sau khi tận mắt chứng kiến ba mình rời khỏi thế gian này, đặc biệt là nhìn thấy đôi mắt luôn mở trừng trừng của ông.

Khiến Bắc Minh Quân vẫn rất nhớ ba của mình.

Không lâu sau, Trình Trình và Dương Dương kéo một chiếc vali lớn từ trên tầng đi xuống.

Hai đứa nhỏ đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, khẽ nói: “Ba, chúng con đi đây.”

Lúc này Bắc Minh Quân mới từ trong ký ức trở về hiện tại.

Anh nhìn hai đứa con của mình, khẽ gật đầu. Sau đó đứng dậy, đi về phòng khách của mình.

Trình Trình và Dương Dương liếc nhìn nhau, cảm thấy ba mình có chút kỳ lạ, nhưng hai đứa nhỏ cũng biết rõ, lý do ba mình như vậy là vì ông nội đột nhiên qua đời.

“Đi thôi, chúng ta đừng làm phiền ba nữa, chúng ta về nhà của mẹ thôi.” Trình Trình nói, hai anh em kéo vali đi ra cửa.

Đi ra đến cửa đã nhìn thấy Hình Uy dọn dẹp sạch sẽ xe của Bắc Minh Quân.

Hình Uy nhìn thấy hai cậu chủ nhỏ đi ra, vội vàng mở cửa sau của xe, sau đó đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, nhận lấy hành lý, đặt vào cốp xe.

Trình Trình và Dương Dương lên xe, không lâu sau Hình Uy cũng ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe chậm chậm rời khỏi nhà Bắc Minh, đi về phía nhà Cố Tịch Dao.

Buổi chiều, cuối cùng Cố Tịch Dao cũng hoàn thành xong vòng thi cuối cùng, lúc rời khỏi trường thi, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười.

Rời khỏi trường thi, Cố Tịch Dao đã nhìn thấy Vân Chi Lâm đang ở trên con đường đối diện.

Anh ta đeo một chiếc kính râm màu đen, hai tay rất tự nhiên đút trong túi quần. Giống như một người mẫu xe, dựa vào chiếc xe Porsche 911 của anh ta.

Cố Tịch Dao mỉm cười đi qua đường, đi đến trước mặt Vân Chi Lâm, làm một biểu tượng OK với anh ta: “Anh còn ở đây đắc ý, vênh váo cái gì, lái xe về nhà đi, em nhớ tiểu bảo bối của tôi rồi”

Vân Chi Lâm chuyển kính râm lên đ ỉnh đầu, bĩu môi nói: “Tịch Dao, có nhân viên chỉ huy ông chủ lái xe như em sao, lẽ nào tạo hình này của anh không có chút quyến rũ nào sao?”

“Lúc này thân phận của anh chính là bạn của em không phải là ông chủ.” Cố Tịch Dao xem thường bĩu môi nói. Đương nhiên biết tên tiểu tử Vân Chi Lâm này vẫn “gian trá không chết.”

Nhưng cô vẫn phải khiến Vân Chi Lâm xóa bỏ cái suy nghĩ này mới được.

Nhưng nhìn tên tiểu tử Vân Lâm Chi này mặc dù tướng mạo không bằng Bắc Minh Quân, hay Noton, nhưng vẫn xem là một người nổi bật.

“Anh á, đương nhiên là có sức quyến rũ rồi. Nếu không anh nhìn bên kia xem, không phải có rất nhiều các dì, các mẹ đang nhìn anh sao?” Cố Tịch Dao chỉ về phía đối diện chiếc xe.

Khuôn mặt Vân Chi Lâm đột nhiên tối sầm lại.

Anh ta nhìn theo hướng mà Cố Tịch Dao chỉ, quả nhiên có mấy dì đang nhìn về phía bên này, dường như ánh mắt của bọn họ không quá tốt, liên tục đỡ kính, còn có hai người đã lấy điện thoại từ trong túi quần ra.