Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1346




6

Chương 1346

Bắc Minh Đông cầm khăn lông, không ngừng lau mái tóc ẩm ướt: “Mẹ già, đây chính là chuyện tốt mẹ làm, vốn là mời thầy giáo của Dương Dương ăn cơm, kết quả người được mời lại bị mẹ nói chạy rồi.”

Giang Tuệ Tâm thật sự nghẹn như ăn phải hoàng liên: “Quân, con nói những lời vừa nãy dì nói có đúng không. Dì đều là vì tốt cho con.”

“Được rồi, được rồi…mẹ già, mẹ còn muốn ép anh hai đi luôn mới an lòng à. Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao tiền mãn kinh còn chưa kết thúc. Nếu mẹ còn nói câu nữa, con sẽ lập tức xoay người rời đi chỗ này, tránh cho tai thanh tịnh.” Bắc Minh Đông cũng thật sự có chút phiền lòng.

Chiêu này của Bắc Minh Đông thật sự có hiệu quả, Giang Tuệ Tâm mở miệng, khẽ cử động rồi lại nghẹn lời trở về.

Chỉ là sau khi Bắc Minh Đông ngồi xuống cạnh bà, bà vươn tay nhéo tai anh ta.

Bắc Minh Đông hét to: “Mẹ già, buông tay, đau, đau…”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ăn xong bữa tối, Bắc Minh Quân dẫn Hình Uy tới thư phòng của mình.

Khi anh nhìn thấy laptop trên bàn làm việc, mày khẽ nhíu lại.

Lúc này liền nghe thấy người làm nói một câu: “Cô Phỉ Nhi, cô về rồi.”

Bắc Minh Quân nói với Hình Uy: “Cậu kêu cô ấy vào.”

Hình Uy gật đầu, xoay người ra ngoài.

Người từ ngoài quay về chính là Phỉ Nhi, lúc này trong tay cô ta đã không còn chiếc hộp đó nữa.

“Cô Phỉ Nhi, chủ tử kêu cô tới thư phòng của anh ấy một chuyến.” Hình Uy đi tới trước mặt cô ta nói.

Trái tim vốn rất căng thẳng của Phỉ Nhi lập tức nhảy tới cuống họng.

“Được, anh nói với Quân, tôi thay quần áo rồi tới.” Phỉ Nhi nói rồi, nhanh chóng chạy lên lầu.

Quay về phòng, cô ta đóng cửa rồi mới thở ra một hơi thật dài.

Phỉ Nhi lúc này trái tim không ngừng đập điên cuồng, cô ta không biết Bắc Minh Quân kêu cô ta tới có chuyện gì.

Lại vì làm việc xấu nên chột dạ, cô ta bất giác đút tay vào túi áo, bàn tay nắm chặt USB thấm ra mồ hôi, thậm chí USB cũng ướt.

Tiếng gõ cửa “cốc cốc…” truyền tới.

“Cô Phỉ Nhi, cô có cần giúp đỡ không?” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Hình Uy, anh ta thấy Phỉ Nhi vào phòng đã lâu vẫn không ra bèn gõ cửa nhắc nhở cô ta.

Phỉ Nhi vội vàng mở tủ quần áo, cố ý tạo ra mấy tiếng vang. Sau đó nói vào cửa: “Tôi thay quần áo trước, anh Hình, anh đợi tôi một lát.”

Cô ta vội vàng thay quần áo, vứt quần áo cũ lên giường, cuối cùng còn không quên lấy theo USB trong túi áo thay ra.

Thứ này đối với cô ta mà nói thật sự cực kỳ quan trọng, chỉ có đem theo bên người cô ta mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

Đợi tới khi xử lý xong tất cả, cô ta đi tới cửa hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng rồi mới mở cửa.

Chỉ thấy Hình Uy đang đứng trước cửa phòng cô ta.

Phỉ Nhi mỉm cười với anh ta: “Xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy.”

Hình Uy cũng khẽ gật đầu với cô ta: “Cô Phỉ Nhi, chúng ta có thể đi rồi chứ?”

Phỉ Nhi gật đầu, sau đó đi về phía thư phòng Bắc Minh Quân.

Hình Uy lại theo phía sau cô ta.