Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1345




Chương 1345

Bất giác nhíu mày, nói với Hình Uy: “Sao tôi không nhìn ra ông ta ưu tú như cậu nói chứ?”

Anh chính là như vậy, ngay trước mặt người ta lại không cho người ta chút mặt mũi nào.

Còn không đợi Hình Uy nói chuyện, Giang Tuệ Tâm lại tiếp lời: “Quân, con yên tâm đi. Mẹ đã xem bằng cấp của thầy Lạc rồi. Hơn nữa, gia thế của thầy Lạc cũng có chút danh tiếng.”

Bắc Minh Quân nghe Giang Tuệ Tâm nói vậy mới gật đầu. Sau đó nói với Dương Dương: “Ba đã mời thầy tới cho con rồi, muốn học thế nào thì phải dựa vào con. Nếu cuối kỳ này con không lấy được hạng nhất trong lớp, tự con xem rồi làm đi.”

Dương Dương cúi đầu, khẽ đáp một tiếng.

Lạc Hàn nói với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh tổng, anh yên tâm đi. Thông qua tiếp xúc chiều nay, tôi phát hiện cậu chủ rất thông minh, thậm chí còn thông minh hơn những đứa trẻ bình thường.”

Bắc Minh Quân bưng bát lên: “Được rồi, bây giờ không cần nói nhiều gì nữa. Đợi tới kỳ thi cuối kỳ rồi rõ.”

Nói tới đây, anh nhìn người đang ngồi, khẽ nhíu mày: “Sao không thấy Phỉ Nhi?”

Giang Tuệ Tâm vốn có ý kiến với cô ta, Bắc Minh Quân vừa hỏi, bà liền cố ý bày ra bộ dạng không vui: “Cô ta à, chính vào lúc con vừa về, cô ta liền cầm hộp đi xuống. Dì kêu cô ta đi xem con trước, cô ta hay lắm, không thèm để ý liền vội vàng ra ngoài. Quân, con nói xem, cô ta còn chưa vào cửa đã không thèm để ý tới mẹ chồng là dì, còn có người chồng là con, đợi vào cửa rồi thì sao? Dì xem con đó, nên tranh thủ trước khi kết hôn suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc có nên lấy người phụ nữ này về không.”

Bắc Minh Quân nhíu mày: “Dì Tâm, dì yên tâm đi. Đợi cô ấy về con sẽ hỏi rõ cô ấy, sau đó kêu cô ấy dâng trà nhận sai với dì.”

Giang Tuệ Tâm dáng vẻ không thèm, xua tay: “Quân, cô ta có bưng trà nhận sai với dì không không quan trọng, điều dì để ý chính là cô ta rõ ràng không quan tâm tới con.”

Giang Tuệ Tâm vừa nói tới đây đã nghe thấy Bắc Minh Đông nói ở cửa phòng ăn: “Mẹ già, mẹ nói xong chưa. Việc xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, bữa cơm ngon lành mẹ cứ khuấy cho mọi người đều ăn không vui mẹ mới vui à.”

Giang Tuệ Tâm không vui trừng mắt anh ta: “Thằng nhóc thối này, mẹ chỉ nhắc nhở anh hai con dạy người phụ nữ đó một chút, chuyện này cũng vì tốt cho nó. Hơn nữa, thầy Lạc là thầy giáo của Dương Dương, cũng không tính là người ngoài.”

Nói rồi, Giang Tuệ Tâm quay đầu nhìn Lạc Hàn: “Thầy Lạc, thầy nói lời vừa rồi của tôi có đúng không.”

Lạc Hàn bất thình lình bị hỏi một câu như vậy, còn thật sự có chút không biết làm sao: “Chuyện này…, bà Bắc Minh, tôi cho rằng vẫn là người một nhà dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”

Nói tới đây, anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, áy náy nói với Bắc Minh Quân và Giang Tuệ Tâm: “Cảm ơn Bắc Minh tổng và bà Bắc Minh đối đãi nhiệt tình, chỉ là tôi bây giờ còn có chút việc, tôi xin phép đi trước.”

Sau đó cúi đầu nhìn Dương Dương: “Dương Dương, buổi tối con củng cố lại kiến thức thầy dạy con lúc chiều, sau đó đi ngủ sớm chút. Ngày mai thầy lại tới kiểm tra xem con có quên không, nếu quên sẽ bị phạt, nếu không quên sẽ có thưởng.”

Dương Dương lập tức có tinh thần: “Thầy yên tâm đi, ngày mai cứ đợi tặng thưởng cho con đi.”

Lạc Hàn hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”

Sau đó ngẩng đầu khẽ gật đầu với những người đang ngồi: “Mọi người từ từ ăn.”

Không cho Giang Tuệ Tâm cơ hội giữ lại, anh ta xoay người rời khỏi nhà Bắc Minh.