Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1330




Chương 1330

Lá cây gần cửa sổ bay phấp phới theo cơn gió, làm vang lên tiếng xào xạc.

Thỉnh thoảng có vài chú chim đậu trên bồn nước xi măng gần cửa sổ, nhảy múa ríu rít.

Cố Tịch Dao thấy hai đứa con ngủ say rồi bèn rời khỏi phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Anni.

Anni điều hòa lại cảm xúc của mình, nhanh chóng lau đi những giọt lệ bên khóe mắt.

Rồi mới lên tiếng: “Mời vào.”

Cố Tịch Dao mở cửa đi vào trong, cô mỉm cười xoay người đóng cửa lại.

Cô thấy Anni quay lưng về phía mình, dường như chẳng có ý định quay lại vậy.

“Anni?” Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gọi cô ấy rồi giơ tay đặt lên vai Anni: “Sao cô không nói tiếng nào mà lại nấp vào trong này?”

Anni nghiêng đầu nhìn Anni, cô ấy ráng nặn ra nụ cười: “Không có gì đâu, thấy cả nhà cô đang vui vẻ cười nói với nhau nên không muốn quấy rầy mọi người. Cộng với việc hồi sáng lên máy bay gấp quá, bây giờ tôi hơi buồn ngủ.”

Cố Tịch Dao giật mình, cô hiểu vì sao Anni lại làm như thế.

Bởi vì cô ấy thấy con trai và con gái của mình đều có mặt ở đây, cả gia đình đầm ấm hạnh phúc mà cô ấy lại cô đơn một mình.

Bây giờ Cố Tịch Dao cũng không biết phải làm thế nào để an ủi của cô ấy nữa, nếu như chỉ nói với cô ấy những lời lẽ như ‘Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi, cô sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình mà’ thì cũng chẳng có ích gì.

Chuyện mà cô có thể làm là cùng cô ấy ngồi xuống bên mép giường, nhìn ngắm mây trắng bên ngoài khung cửa sổ, lá xanh, và cả những chú chim thi thoảng đậu xuống.

Bắc Minh Quân lạnh mặt ngồi trên chiếc xe Hình Uy lái, bọn họ cùng rời khỏi nhà họ Bắc Minh.

“Ông chủ, chúng ta đi đâu đây?” Hình Uy có thể nhận ra sếp mình và cô Phỉ Nhi cãi nhau.

Bắc Minh Quân nghiêng đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đột nhiên anh muốn uống hai ly nên lấy điện thoại gọi cho Sở Dung Triết.

Sau khi điện thoại đổ hai hồi chuông, tiếng ồn ào vang lên ở đầu dây bên kia, dường như Sở Dung Triết đã hơi say rồi.

“Ha ha, khó khăn mới thấy Bắc Minh tổng gọi điện cho tôi giữa lúc bận rộn nhỉ, khiến cho họ Sở tôi cảm thấy vinh hạnh quá.”

Sở Dung Triết đang ở trong phòng VIP của KTV Hot Hot Hot, anh ta vắt chéo hai chân, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, đang nhìn ngắm cô em hát chính vừa mới ký hợp đồng và thưởng thức rượu ngon.

Bắc Minh Quân khẽ nhíu mày lại, anh nói với giọng lạnh lùng: “Trong phòng nửa tiếng, cậu phải có mặt ở chỗ cũ.”

Sở Dung Triết vừa nghe thấy hẹn gặp ở chỗ cũ bèn làm dấu tay ra hiệu cho em gái hát chính ngừng lại, đồng thời tắt hết mọi âm thanh đi.

Anh ta đứng dậy đi ra ngoài cửa “Biết rồi”. Rồi mới cúp mắt.

Bắc Minh Quân lại bị giành cúp máy trước một lần nữa. Anh bấm nút gọi lại, Sở Dung Triết còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói trước: “Nói cho cậu biết, tớ còn chưa cúp máy thì không ai được cúp máy hết!” Sau khi nói dứt lời, anh bèn cúp máy.

Sở Dung Triết cầm điện thoại trong tay, anh ta vừa đi ra ngoài vừa nghe máy.

Sau khi Bắc Minh Quân cúp máy, anh nhìn điện thoại của mình rồi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cái tên Bắc Minh Quân này, không biết phải nói cậu ta ngang ngược hay là con nít nữa, có một cuộc điện thoại thôi cũng phải tính toán chi ly đến thế.”