Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1327




Chương 1327

Phỉ Nhi ném điện thoại sang một bên.

Bây giờ, con đường trước mặt cô ta trải đầy cánh hoa hồng mang sắc máu ‘hạnh phúc’.

Nhưng dường như cô ta chỉ có thể bước tiếp chứ không còn sự lựa chọn nào nữa.

Một lúc sâu, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Phỉ Nhi nhanh chóng ép mình bình tĩnh trở lại, cô ta biết món đồ ấy đã bị giao đến đây rồi.

Mình bắt buộc phải ký nhận như người đàn ông đội nón bóng chày ấy nói.

Ở bên ngoài biệt thự của Bắc Minh Quân, một người đàn ông ngồi ở ghế lái trong chiếc xe van đen.

Phỉ Nhi không quen anh ta.

Người đàn ông ấy nhai sing gum, anh ta nghiêng đầu nhìn Phỉ Nhi: “Ông chủ kêu tôi đưa cái này cho cô, nhớ lấy, cầm đi!”

Sau khi nói dứt lời, anh ta bấm nút ở kế bên tay, cốp xe chậm rãi nâng lên.

Phỉ Nhi mím môi, ráng gật đầu với anh ta.

Rồi sau đó cô ta đi ra cốp sau xe, nhìn chiếc rương nâu nằm bên trong, có bốn chiếc hộp bằng hộp đựng giày.

Bên trên chiếc rương còn được thắt nơ con bướm đỏ.

Trông giống như chiếc rương quà rồi.

Nhìn thấy ‘món quà’ này, Phỉ Nhi hơn chần chừ.

Phỉ Nhi đi ra sau cốp xe, cô ta hơi chần chừ khi nhìn thấy ‘món quà’ được thắt nơ con bướm màu đỏ.

‘Lấy’ hay là ‘không lấy’ đây, cô ta đang đấu tranh tâm lý dữ dội.

Rồi cứ thế, vài phút trôi qua.

Người đàn ông ngồi trong xe nhìn gương mặt do dự của Phỉ Nhi thông qua kính chiếu hậu.

Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, bèn quay đầu trừng mắt nhìn Phỉ Nhi, anh ta cũng chẳng buồn quan tâm xem người phụ nữ ở đằng sau ấy là ai nữa.

Rồi lớn giọng gọi: “Ê, cô ngơ người ra đấy làm gì, lấy có món đồ thôi mà cũng lề mà lề mề. Cô có thể nhanh lên một chút được hay không hả. Tôi còn có việc khác phải làm nữa đấy.”

Phỉ Nhi vội vàng gật đầu, cô ta xốc hết dũng khí lên để lấy chiếc hộp xuống xe, rồi đóng cốp xe lại.

Chiếc xe khởi động rồi nhanh chóng biến mất ở nơi xa.

Phỉ Nhi ôm chiếc hộp đi vào trong biệt thự nhà họ Bắc Minh rồi trêu cô ta: “Cô Phỉ Nhi, người đó là ai thế, tặng quà to quá chừng.”

Phỉ Nhi gật đầu một cách lúng túng: “Bạn tôi tặng đấy.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta nhanh chóng ôm chiếc hộp vào phòng.

Trong phòng ăn trưa chỉ có Giang Tuệ Tâm và Dương Dương ngồi đối diện với nhau.

Trước kia Bắc Minh Quân vội vàng trở về, dường như lại bỏ đi một cách tức giận, Giang Tuệ Tâm cũng chẳng biết vì sao.