Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1238




Chương 1238

Noton đưa tay vu.ốt ve cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Chú sẽ ở lại đây mấy ngày, nếu như cháu muốn học thì bảo mẹ cháu gọi điện cho chú, bất cứ lúc nào chú cũng dạy được.”

Nói xong anh ta lấy ra một tấm thẻ trắng viết lại số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho Cố Tịch Dao: “Rất xin lỗi, tôi không quen dùng danh thiếp, chỉ cần gọi đến số điện thoại này là có thể gặp được tôi.”

Cố Tịch Dao nhận lấy danh thiếp, chữ viết của Noton cũng đẹp giống như người vậy.

“Noton, như vậy chúng tôi có làm phiền anh quá không?” Cố Tịch Dao tỏ ra hơi xấu hổ.

Noton lắc đầu: “Thật ra tôi vừa trở về từ nước ngoài, đến đây cũng là để thăm bạn cũ thôi, thoải mái đi, sao lại quấy rầy tôi được chứ.”

Dương Dương hoan hô: “A, vậy thì cháu có thể nhờ chú đẹp trai dạy cháu thật nhiều món ăn ngon rồi.”

Rất nhanh, các món ăn vừa gọi đã được mang lên.

Bốn người vừa nói vừa cười ăn hết đồ ăn.

Noton lấy khăn tay ra ưu nhã lau miệng: “Cảm ơn cô Cố đã mời tôi ăn cơm, rất ngon miệng.”

Mọi người đi ra khỏi nhà hàng, Noton mở cửa xe: “Cô Cố có cần tôi đưa mọi người về nhà không?”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Noton, anh bận thì cứ đi đi, làm trễ nải thời gian của anh đã là quá đáng lắm rồi, vừa ăn cơm xong nên tôi muốn cùng bọn nhỏ tản bộ một chút.”

“Được, vậy thì tôi đi trước đây, Dương Dương muốn học gì thì cứ gọi điện thoại cho chú nhé.” Noton nói xong, còn giơ tay lên tạo dáng gọi điện thoại sau đó lái xe hòa vào dòng xe cộ trên đường phố.

Cố Tịch Dao mang theo bọn nhỏ chậm rãi đi bộ về nhà, Dương Dương ăn no rồi lại càng thêm oai phong lẫm liệt, chỉ có Trình Trình là nhìn có vẻ hơi uể oải.

Cố Tịch Dao nhìn con trai: “Bảo bối, con có chuyện gì không vui à?”

Trình Trình nhíu mày, làm ra một dáng vẻ rất ưu sầu, ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao nói ra: “Con nhớ dì, nhớ cả bà ngoại nữa.”

Nghe thấy Trình Trình nói nhớ bà ngoại và cả dì nữa, trái tim Cố Tịch Dao khẽ run lên, sao cô lại không nhớ bọn họ chứ.

Chẳng qua là mấy ngày nay xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều mệt mỏi.

Cố Tịch Dao ngồi xổm xuống, nhìn Trình Trình mỉm cười nói: “Được rồi, vậy mẹ dẫn hai đứa tới thăm bà ngoại nhé, nhưng các con phải ngoan ngoan nghe lời đấy, bởi vì bây giờ bà ngoại vẫn chưa khỏe hẳn nên không chịu được khi các con làm ồn hay cãi nhau đâu.”

Từ khi Bắc Minh Quân đưa mẹ cô vào bệnh viện tốt nhất ở thành phố A còn sắp xếp cho bà một phòng bệnh VIP giống như ông cụ Bắc Minh nữa, có người tận tình chăm sóc suốt hai mươi bốn giờ.

Nhưng mẹ cô vẫn cứ hôn mê không tỉnh như cũ, chuyện này vẫn là một nỗi lo trong lòng Cố Tịch Dao mãi không bỏ xuống được.

Sau khi cô dặn dò bọn nhỏ những chuyện cần chú ý xong, đặc biệt là dặn dò kỹ Dương Dương lại một lần nữa đưa tay vẫy một chiếc xe taxi, chở ba mẹ con chạy về bệnh viện trung tâm.

Rất nhanh, xe taxi dừng ở lại cửa bệnh viện.

Cố Tịch Dao mang theo hai đứa bé không đi thẳng vào bệnh viện mà quay người đi vào một tiệm bán hoa tươi ở bên cạnh đó.

“Chào cô, bán cho tôi một bó hoa lan… Hai bó đi.” Cố Tịch Dao đột nhiên nghĩ đến, nếu đã vào bệnh viện thăm mẹ thì không bằng thuận tiện thăm ông cụ Bắc Minh luôn.