Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1230




Chương 1230

Một bác sĩ đeo huy hiệu giáo sư chuyên gia nói: “Hiện nay ông Bắc Minh đang trong tình trạng tương đối ổn định. Hôm qua chúng tôi cũng đã có cuộc hội chẩn chuyên gia, khả năng hồi phục của ông ấy rất lớn, chúng tôi đang tích cực chuẩn bị cho việc điều trị liên quan.”

“Ừm.” Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó đẩy cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng bước vào.

Giờ phút này ông Bắc Minh đang nằm yên lặng trên giường bệnh, các dụng cụ khác nhau bên cạnh giường đang theo dõi sát sao diễn biến phức tạp của ông.

Mấy ngày không gặp, trông ông Bắc Minh lại già thêm rất nhiều.

Vô tình quay đầu lại anh nhìn thấy trên tủ đầu giường có một bó hoa đang nở rộ.

Anh bước đến, đưa tay nhẹ nâng cánh hoa lên, giọt nước trên đó vẫn chưa khô.

Có lẽ nó mới được đặt ở đây không lâu.

Bắc Minh Quân quay đầu lại hỏi bác sĩ phía sau: “Còn ai đã từng tới đây?”

Bác sĩ nâng gọng kính, vẻ mặt áy náy: “Anh Bắc Minh, trước khi anh đến, tôi cũng vừa mới giao ban với một bác sĩ chăm sóc sức khoẻ khác, khi tới thì bó hoa này đã đặt ở đây nên tôi cũng không biết ai mang tới.”

Lúc này Bắc Minh Quân nghe thấy giọng nói yếu ớt của ông Bắc Minh truyền tới: “Ừm… ừm…”

Anh quay lại nhìn ông, Hình Uy lập tức lấy ghế đặt sau lưng anh.

“Ba, con đến thăm ba rồi.” Mặc dù Bắc Minh Quân vẫn thờ ơ như trước nhưng trong lòng hai ba con đều cảm nhận được sự ấm áp.

Bắc Minh Quân ngồi xuống, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ lo lắng.

Bàn tay cắm kim truyền dịch của ông Bắc Minh run run duỗi ra, đưa về phía Bắc Minh Quân.

Ông muốn nắm lấy tay con trai, trong thời gian này không có ai tới đây thăm ông, ngay cả Giang Tuệ Tâm – người đã chung giường chung gối với ông hàng chục năm.

Mỗi lần mở mắt ra, những gì ông thấy chỉ là căn phòng trống không, thi thoảng có bác sĩ và y tá tới thay đồ và kiểm tra sức khoẻ cho ông.

Mỗi lúc như vậy, ông đều không kìm được nước mắt.

Người ta thường nói khi bị bệnh lâu ngày thì dù con cái có hiếu thuận hơn nữa cũng không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc ba mẹ.

Câu nói này thật không ngoa khi dùng để nói về ông cụ Bắc Minh.

Từ khi ông ngã bệnh đến nay, người thường xuyên đến nhất lại là Bắc Minh Quân, người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến ông bớt lo, luôn khiến ông phải giận đến nổi trận lôi đình.

Bắc Minh Quân đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy không ngừng ấy, bàn tay yếu ớt, bàn tay đã không ít lần đánh anh trong quãng thời gian anh trưởng thành…

“Ba, mấy hôm trước con đưa các con đến chỗ cô, mọi thứ đều ổn, cô chơi cùng đám trẻ con rất vui. Trước khi đi còn bảo con mang tới cho ba rất nhiều rau sạch và hoa quả cô tự trồng nữa…” Trong lòng Bắc Minh Quân biết rất rõ nếu lúc này nói cho ông Bắc Minh về cái chết của cô Phương thì có lẽ ông sẽ không chịu nổi cú sốc lớn này.

Mặc dù hai anh em ông Bắc Minh và cô Phương từ nhỏ đã không hợp nhau.

Nhưng thời gian dần trôi, tình cảm gia đình luôn là trên hết, trong lòng hai người vẫn quan tâm nhau mà không nói ra.

Cũng giống như trước đây, khi Bắc Minh Quân đến chỗ cô Phương, khi về bà luôn bảo anh mang chút rau sạch và hoa quả mình trồng về.