Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1216




Chương 1216

“Oa, có nhiều đồ ăn ngon vậy à!” Dương Dương vội vàng leo lên cái ghế đặt bên cạnh Cố Tịch Dao, giơ tay muốn lấy.

Cố Tịch Dao cầm đũa gõ vào bàn tay vừa thò ra của cậu: “Con đi rửa mặt xong rồi ăn.”

Dương Dương nhìn cả bàn đồ ăn ngon, mím môi với vẻ buồn khổ.

Sau đó cậu xuống khỏi ghế và nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.

Lúc này, Trình Trình ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Cậu nhóc rất để ý tới quần áo và hình tượng của bản thân giống hệ ba cậu nhóc vậy.

Cậu nhóc đi tới trong phòng ăn. Sau khi chào Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao, cậu nhóc chủ động ngồi xuống bên tay phải Bắc Minh Quân.

Hình Uy cũng múc cho cậu nhóc bát canh gà. Trình Trình cầm đũa gắp bánh ngô nhỏ, chậm rãi ăn.

“Xong rồi, xong rồi…” Không đến hai phút Dương Dương lại hào hứng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.

Cậu vừa mới chuẩn bị leo lên trên ghế.

“Mặc quần áo vào lại tới ăn cơm.” Một câu nói của Cố Tịch Dao lại làm cậu phải cúi đầu quay lại phòng ngủ.

Chỉ trong giây lát, cậu mặc một bộ áo phông có in hình Shin-chan bằng bút chì màu.

Cậu liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, bây giờ con có thể ăn cơm được chưa?” Vẻ mặt kia chẳng khác nào người bị đói suốt mấy ngày, trong ánh mắt còn kèm theo chút cầu xin.

Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình, lại cúi đầu nhìn Dương Dương.

Cô âm thầm thở dài. Sao cùng là mình sinh ra, lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?

Cứ như vậy, mọi người im lặng ăn bữa sáng xong.

Hình Uy nói với Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị xe xong rồi, đang đỗ ở bên ngoài.”

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, đứng lên chỉnh lại quần áo của mình xong đi ra khỏi nhà ăn, đi thẳng về phía cửa.

Cố Tịch Dao nhìn theo bóng lưng của anh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may là hôm nay anh có việc.

Anh không cần cứ quanh quẩn ở trước mặt ba mẹ con bọn họ, làm phiền lòng cô.

Cô vừa nghĩ tới đây, Hình Uy đã đi tới bên cạnh Cố Tịch Dao khẽ nói: “Thưa cô, mong cô dẫn theo hai cậu chủ nhỏ lên xe với cậu chủ.”!?

“Có chuyện gì sao?” Cố Tịch Dao nghi ngờ nói.

Hình Uy không nói gì, bước nhanh tới trước mặt Bắc Minh Quân, mở cửa cho anh.

Hôm nay Bắc Minh Quân ra ngoài, không ngờ còn muốn dẫn theo ba mẹ con bọn họ. Bản thân anh không ngại phiền, Cố Tịch Dao còn chê đấy.

“Được, để tôi đi thu dọn rồi sẽ lên xe.” Nghĩ thì nghĩ vậy, Cố Tịch Dao vẫn đáp một tiếng, còn nắm lấy Dương Dương vẫn đang gặm bánh ngô, xoay người đi vào trong phòng ngủ.

Cô phải thay quần áo cho mình và Dương Dương. Muốn ra ngoài, dù sao cũng ăn mặc tương tất một chút.

“Mẹ, con còn chưa ăn xong đâu…” Dương Dương oán giận nói.

Trình Trình cũng nhảy xuống ghế, bước nhỏ đuổi theo Bắc Minh Quân, cùng lên xe.

Năm phút sau, chiếc xe chở một nhà bốn người nhanh chóng rời khỏi nơi ở của Cố Tịch Dao.