Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1085




Chương 1085

Cố Tịch Dao hơi sững sờ, vô thức đảo mắt nhìn ra cửa. Mặc dù đôi mắt mơ hồ nhìn không rõ nhưng cô vẫn nhìn thấy cậu bé đang lao vào phòng kia, cơ thể cô không khỏi run lên.

Cô y tá chặn cậu bé lại bên cửa và gật đầu xin lỗi với Cố Tịch Dao: “Tôi xin lỗi, cô Cố, đứa nhỏ này nhất định đòi xông vào, tôi không thể ngăn cản được …”

“…” Bé trai đứng ở cạnh cửa, dừng bước, thở hổn hển.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, mang theo hơi thở lạnh lùng, giống hệt ba cậu.

Từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất kiêu ngạo, khiến cho cậu thoạt nhìn giống như một quý ông nhỏ.

Đôi mắt sáng long lanh của cậu nhìn Cố Tịch Dao không chớp.

“Bạn nhỏ, có phải con tìm nhầm chỗ rồi không? Nào, để dì đưa con ra ngoài…” Y tá muốn kéo cậu bé ra khỏi phòng.

“Đừng…” Cố Tịch Dao vội vàng đi tới, gượng cười nói: “Nó là con trai của tôi.”

“A…” Hộ sĩ vừa nghe vậy, thì vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết…Vậy, tôi không làm phiền các người nữa…”

Cửa phòng đóng lại, nhất thời căn phòng lại chìm trong yên lặng.

Bé trai cứ đứng lẳng lặng ở cửa như thế.

Dường như cậu đang đợi Cố Tịch Dao tới gần.

Nhưng mặc kệ cậu giả vờ bình tĩnh thế nào, đôi mắt gợn sóng kia vẫn lộ ra những suy nghĩ của cậu.

“Trình Trình…” Cố Tịch Dao lau nước mắt, đi tới trước mặt cậu, dịu dàng ngồi xổm xuống, nắm tay cậu mỉm cười hỏi: “Sao con lại đến đây?”

Hoặc là cô muốn hỏi tại sao cậu bé biết cô ở đây?

Nhưng không ngờ cậu bé lại không trả lời cô. Đôi mắt màu hổ phách nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Tại sao mẹ lại khóc?”

“À? À…” Cố Tịch Dao sững sờ, đầu ngón tay vội vàng lau nước mắt: “Ha ha, vừa nãy mẹ nói chuyện với bà ngoại, nói một hồi rồi khóc… Mẹ dọa con sợ rồi, đúng không?”

“Chú Hình Uy nói, ba đã đón mẹ về rồi, tại sao mẹ lại khóc?” Đôi mắt sáng ngời của Trình Trình phản chiếu ra sự trưởng thành lớn hơn với lứa tuổi của cậu.

Cậu ôm chặt Cố Tịch Dao bằng đôi tay nhỏ dịu dàng của mình, ngẩng đầu lên dùng giọng nói non nớt nhưng cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”

Câu nói này chứa đựng quá nhiều nghi ngờ và lo lắng của một đứa bé…

Một tuần nay, ba ở thành phố A, mẹ ở thành phố S, mỗi người ai nấy đều có cuộc sống riêng của mình, Trình Trình đều nhìn thấy cả.

Vất vả lắm cậu mới biết được từ chỗ chú Hình Uy là ba đã đón mẹ về rồi.

Cậu phấn khích đến nỗi trốn học và hỏi địa chỉ từ chỗ chú Hình Uy sau đó vội vàng chạy tới…

Nhưng cậu không bao giờ nghĩ tới khoảnh khắc khi cậu xông vào, hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, hình ảnh đó nhất thời khiến cậu hoảng sợ không biết nên phản ứng thế nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu tràn ngập sầu lo.

Đầu tóc vốn dĩ được người làm chải chuốt tỉ mỉ của cậu vì chạy vội đến mà trở nên rối tung.

Vài sợi tóc mềm mại rủ xuống hai bên thái dương, làm lộ rõ vẻ ngây thơ vốn có ở độ tuổi này của cậu.