Nhân lúc hắn không để ý, mặc kệ y phục sộc sệch, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy hắn rồi lao về
phía cửa. Trớ trêu Ken có lẽ đã lường trước hành động của tôi mà khóa cửa từ bao giờ.
-anh làm như vậy sẽ không được gì đâu tình yêu của anh dành cho tôi chỉ là tình yêu chiếm đoạt thôi
hắn tiến lại gần tôi mặt dâm đãng,dùng giọng mỉa mai chế giễu tôi:
- sao em không chạy nữa đi,hết đường rồi à,ngoan ngoãn ở bên anh,anh sẽ nuôi dưỡng con em dù nó
không phải của anh -hắn cúi thấp người xuống hôn lên chán tôi,làm tôi cảm thấy kinh tẩm chán ghét
lấy tay xoa đi
-phong cứu em,cứu con chúng ta,em không thích ở đây chút nào-nó giọng nỉ non
-đừng gọi nữa hắn sẽ không đến cứu em đâu,chắc bây giờ hắn đang ở bên con nào đó chứ không nhớ em
đâu -Ken nghe nó nói vậy liền gầm lên
đang lúc Ken xé rách áo nó thì có tiếng gõ cửa dồn dập cùng với lời nói lo lắng
cốc"cốc"cốc
-mau mở cửa ra Ken mày mà làm gì cô ấy tao sẽ không tha cho mày đâu-Hăn đậm của ở ngoài khiến bàn
tay dỉ máu
-tao thách mày mở nó đây cứ chờ đi dợi tao làm xong tao sẽ mở của cho mày vào và rồi tao sẽ khiến
cô ấy đi với tao-Ken với giọng thách thức kiêu ngạo
-không bao giờ,Phong..cứu em -tôi cảm thấy cơ thể đang nóng lên,tôi sắp không chịu được nữa rồi
cố gắng lấy tay bấu lên bắp đùi khiến làn da trắng nõn đang dỉ máu
-em chờ đấy anh sẽ cứu em -hắn đập cửa liên tục
-chìa khóa đâY-tHIÊN từ xa chạy đến
-...-hắn không nói gì bàn tay nhanh nhẹn tìm chìa khóa bên trong thiên đang bế nó lên giường bàn
tay thì vuôn ve khuôn mặt đang sợ sệt của nó cười thích thú
-đứng đây đi-hắn mở của xông vào nhìn thây quần áo nó sộng sệch mặt dầm đìa nước mắt trong lòng
dâng lên một ngọn lửa tức giận sông tới đâm cho Ken một phát vào mặt,cởi chiếc áo của mình khoắc
lên người nó rồi bế nó ra khỏi phòng trước khi đi dể lại một câu"ĐƯA HẮN VỀ BANG CHỜ TÔI SỬ"
-cuối cùng anh cũng cứu em,em rất sợ -nó dúc người vào hắn mệt mỏi ngất đi bàn tay sờ lên bụng
nói với lòng "mẹ xin lỗi đã không bảo vệ được con,me hứa sẽ không để ai làm hại con lần mnữa"
hắn bế nó vào ghế sau xe nhìn nó qua gương chiếu xe cùn thầm cảm ơn Lan chứ không có trách nhỏ
/////////////////////////30phút trước/////////////////////////////////////////////////
Lan đi một mình trên con đường về nhà lòng nặng trĩu nỗi buồn nhỏ cũng không muốn hại nó nhưng nó đã hại chết bamẹ cô rồi còn diết chết người chị mà cô yêu thương nhất cô không thể tha thứ cho nó.Dang đi thì nhỏ nhận được tin nhắn của mẹ nuôi "về nhà gấp " cô cảm thấy lo sợ có chuyện gì sảy ra.Về đến nhà cô nhìn thấy người chị tưởng chừng như đã chết đang ngồi uống nước với b mẹ nuôi những giọt nước mắt cố kìm nén bây lâu nay được chạy dài trên hai gò má
-chị...-Lan chạy lại pôm chị cơ thể ấm áp đay không phải mơ mà là sự thật
-là chị chị còn sống -Uyển NHi ôm lấy Lan khóc òa lên
-sao chị còn sống chú em tưởng Linh đã hại chết chị và ba mẹ
-chuyện là thế này lúc đầu chị cứ nghĩ Linh sẽ làm vậy những không nhỏ đã vạch 3 vết trên mặt chị
rồi còn vứt chị vào phoàn ong những không vào bên trong đó chẳng có gì chỉ có mọt vrnh giấy ghi là
" cô có thấy hối hận không cô cảm thấy làm như vậy có lấy được tình yêu của ai không chỉ khiến
người ta ghét cô thôi hãy sống tốt đi trên bàn là một số tiền đền bù mặt của cô tạm biệt" lúc đó
chị đã biết diều mình làm là sao tình yêu phải đến từ hai người tình yêu của chị là tình yêu chiếm
đoạt
-thế sao bây giờ chị mới về còn ba mẹ đâu chứ
-ba mẹ vì làm ăn phi phát định bỏ chốn,chị ngăn lại khuyên ba mẹ đi đầu thú những họ không nghe cầm tiền bỏ chốn vào đêm đi được nửa đường thì đâm vào tài xe say rượu khiến cho cả hai xe bị nổ thiêu dụi cả xe,còn chị được cô Hà quản gia đưa đi chốn sợ bọn siết nhà đến chị lại không dám gọi cho em như vậy sẽ liên lụy,tung tin ra ngoài là chị bị hạm hại để thời gian lắng xuống sẽ quay về
-vậy không phải là do Linh hại chị
-đúng
-thôi chết rồi em nghĩ linh hại chị nên..thôi được rồi chờ em nhắn tin đã
///////////////////////////quay chở lại////////////////////////
hắn đưa nó đi tắm,xong xuôi cả hai đi ngủ...........................để chờ đón một ngày tươi mới
cho cả hai <3<3<3
còn tiếp...
- Nguyệt, chờ anh!_Kỳ nói vọng vào rồi sau đó bên ngoài lại một mảng im lìm. Tôi nghe thế vô cùng hài lòng, quên mất trước đây mình từng giận hắn đến thế nào. Cuối cùng thì ánh sáng cũng đến bên đời tôi rồi.