Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 24




Minh Hạ đột nhiên đẩy cái ôm của anh ra, cự tuyệt cùng anh bàn bạc đề tài cấm kỵ này.

"Dọn đến chỗ anh đi, ở chỗ này rất bất tiện."

Nhìn cô yên lặng không nói, anh cho là cô đã ngầm cho phép, thế là ôm cô thật chặt, không tiếp tục để cô chạy khỏi tay anh nữa.

Đôi mắt anh sáng như những vì sao, rạng rỡ lấp lánh ngắm cô không rời mắt. Mỗi lần ngắm cô, anh phát hiện tình yêu say đắm của anh dành cho cô lại tăng thêm mấy phần.

Anh lòng tham không đáy nhấm nháp đôi môi anh đào mềm mại của cô, thỉnh thoảng khẽ cắn vành tai cô, mê hoặc lôi kéo cô lần nữa rơi vào thế giới của anh.

Năm năm rồi, anh nhớ hơi thở riêng của cô, "Anh muốn em... em không hiểu sao?"

Năm năm trước cô rời đi, bởi vì sợ sự dây dưa mập mờ không rõ giữa bọn họ sẽ không cách nào sửa chữa được, hiện tại anh muốn hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của cô sao? "Chúng ta không có biện pháp kết thúc mọi thứ sao?"

"Không có biện pháp." Không thể, cũng không được phép!

Cho dù có nhiều mỹ nữ tuyệt sắc hơn nữa từng ở dưới thân anh phục vụ, nhưng đối với anh mà nói, cũng chỉ là thân thể kích thích cảm giác chơi đùa, chính là chỉ có cô, làm cho lòng anh thật sự xao động bất định, lúc lên lúc xuống, khiến anh muốn đoạt lấy cả thể xác, trái tim cùng tất cả chuyên chú của cô.

"Nhưng em đã thay đổi, em không còn là Minh Hạ mà anh biết lúc trước." Thời gian trôi qua làm cho cô không thể lại là chính mình của trước kia.

"Anh cũng thay đổi, nhưng điều này đối với chúng ta không quan trọng." Bất luận biến thành như thế nào, cô cũng đừng nghĩ sẽ cự tuyệt anh lần nữa.

Ánh mắt mê mang của cô khiến anh khó hiểu. Chẳng lẽ tất cả những chuyện anh làm, cô đều không hiểu sao? Lòng của cô đến tột cùng là như thế nào? Anh thật sự rất muốn biết, trong lòng cô rốt cuộc có anh hay không?

"Không ai có thể ngăn cản anh đến với em." Cho dù có, anh nhất định đều có thể giải quyết.

Tâm của Minh Hạ rung động, người đàn ông cường thế này, thế nhưng chịu ở trước mặt cô lộ ra tấm lòng chân thành trần trụi như vậy.

Nhắm mắt lại, lẳng lặng, môi hai người lại lần nữa dán vào nhau.

Lửa tình vẫn dấu kín ở sâu trong nội tâm, chưa bao giờ từng dừng lại, một khi bị châm ngòi trong nháy mắt liền biến thành ngọn lửa có thể đốt sạch mọi thứ.

Sau khi nụ hôn sâu dài dằng dặc kết thúc, hô hấp dồn dập của cô chẳng những không thể khống chế, mà còn không ngừng thở dốc, cô lại như trước cảm giác mình lúc nào cũng có thể bởi vì tình cảm nồng nàn mà hít thở không thông chết đi.

Anh ôm thân thể như nhũn ra của cô đặt lên giường lớn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át cùng ánh mắt chìm vào màu đen đậm đặc, tiết lộ hai người vội vã gắt gao muốn dựa vào nhau.

Anh ở trên người cô tiếp tục lửa nóng cực độ kích thích, từng bước một xâm chiếm lý trí của cô.

Anh cố chấp khiến cô lộ vẻ xúc động. Nếu như có thể, hoặc là bọn họ thật có thể tiếp tục nữa, chỉ là trên đời này có quá nhiều sự việc không chắc chắn, cô không dám dùng lý trí suy nghĩ tiếp chuyện gì nữa, hiện tại cô chỉ muốn lần nữa tập trung chú ý đến vòng ôm của anh, thật nhớ thật nhớ…

"Gả cho anh." Sau khi kích tình qua đi, anh đột nhiên nói.

"Không muốn." Cô nằm trong ngực anh, cố chấp cự tuyệt lời cầu hôn của anh.

"Tại sao?" Anh khẽ hôn trán cô, quyến luyến hơi thở của cô. Anh rất thích cô, yêu đến độ trong lòng thấy đau…

"Anh muốn em gả cho anh!" Anh không thể lại để cho cô trốn mất, chỉ có kết hôn mới có thể danh chính ngôn thuận giữ cô ở bên người.

"Tại sao?" Cô mỉm cười, nhưng nội tâm cũng là sóng lớn mãnh liệt cuộn trào.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ cầu hôn cô!

Nhìn thấy nụ cười của cô, anh cười thỏa mãn, "Gả cho anh, em chính là người phụ nữ nhân của anh."

Cô bướng bỉnh nói: "Không lấy anh cũng có thể là người của anh a."

"Đúng vậy, chỉ là, người phụ nữ của anh phải gả cho anh, mới có thể vĩnh viễn ở bên anh, em hiểu không?" Anh ôm cô càng chặt hơn.

Cô hiểu lời của anh, nhưng cô cũng không phải vì gả cho anh mới cùng anh lên giường, "Thảo nào anh trước kia thay phụ nữ nhanh như thay quần áo, thì ra là bởi vì các cô ấy đều không gả cho anh, mới không thể ở đây cùng anh nha!"

Tịch Mộc Thức Minh ác liệt hôn lên đôi môi nhỏ của cô, hôn cô sắp hít thở không thông mới buông cô ra.

"Đây là trừng phạt em không lựa lời nói." Anh ghét cô luôn đem những người phụ nữ khác tới chận miệng anh.

"Ha ha ha… nhìn dáng vẻ của anh, mười phần giống trẻ con." Nhưng đáng ghét lại làm cô động lòng.

Ánh mắt của anh thoáng qua ý xấu, bàn tay không an phận sờ soạng cô, dọa cô sợ oa oa kêu to!

"Dám nói anh giống như trẻ con! Chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của anh không giống một đại nam nhân hàng thật giá thật?"

"Không… không…! Anh là đại nam nhân đội trời đạp đất, như vậy được chưa?" Cô vội vàng đẩy tay anh ra.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, anh ngừng động tác, "Vậy anh làm chồng của em cũng dư dả chứ?"

Lại đang dò hỏi cô? "Em muốn chính là tiểu nam nhân, không… không, lớn nhỏ đều muốn!"

"Em dám?" Anh đột nhiên nhớ tới đám đàn ông vây quanh Minh Hạ tối nay, liền ghen ghét, "Không cho phép, chỉ có thể có một người đàn ông là anh thôi."

"Em chỉ có anh - một người đàn ông a! Chẳng lẽ… anh còn chưa rõ ràng?" Cô trấn an anh, biết anh canh cánh trong lòng chuyện ở bữa tiệc.

Dấu vết anh hôn môi biến mất rất nhanh, anh lại chuyển qua cái cổ trắng ngần nõn nà của cô, triền miên lại cắn ra một đám dấu đỏ, "Anh hiểu rõ, em từ trước đến sau này, đều chỉ có mình anh."

"Cho nên, em có lấy chồng hay không đối với anh cũng không quan trọng."

"Không thể!" Anh nhất định phải cưới cô!

"Em mệt quá, không muốn nói chuyện nửa…" Cô nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt thiết tha của anh nữa.

"Em…" Nhìn cô giống như mệt muốn chết rồi, Tịch Mộc Thức Minh không đành lòng tranh cãi với cô nữa, chỉ là vẻ mặt u ám, siết chặt khuỷu tay, gắt gao ôm lấy giai nhân rõ ràng đang nằm trong lòng anh, nhưng lại giống như cách anh rất xa, mơ hồ bất định này.

Đinh đoong một tiếng, chuông cửa vang lên.

Minh Hạ đã tỉnh lại nhìn Thức Minh còn ngủ say, liền nhẹ chân nhẹ tay đứng lên mặc quần áo vào, đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, cô nhìn thấy người mẹ đã gần một năm không gặp đang trầm mặt nhìn về phía cô.

Cô sợ ngây người, chưa biết nên phản ứng thế nào. Bộ dáng này của cô mười phần giống như đứa bé làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện, mà cô cũng vừa thật sự làm "chuyện xấu" khiến mẹ không thích.

Úy Tử ghé đầu vào gian phòng chật hẹp, nhìn thấy duy nhất một người đàn ông mà bà quen thuộc đang ngủ trên giường, liền kéo con gái ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.

"Mẹ!"

"Mệt con còn nhớ rõ ta là mẹ con, con đem lời của ta toàn bộ như gió thoảng qua tai sao?" Úy Tử giận giữ châm chọc Minh Hạ, "Ta bảo con trước tiên không được về lại Nhật, tại sao lại vẫn cứ trở lại, còn muốn đi gặp Tứ thiếu gia?"

"Con không phải cố ý, con là bởi vì đi công tác, mới trở về Nhật Bản. Hơn nữa con với anh ấy chỉ là đúng lúc chạm mặt…" Cô nhanh chóng giải thích.

"Đúng lúc? Sau đó cũng đúng lúc ngủ qua đêm với cậu ta sao? Úy Tử ta sao lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc hoang đường như vậy?" Điều mà bà không mong muốn nhìn thấy nhất đều đã thấy được.

"Mẹ, con rất nhanh sẽ quay về Đài Loan. Con bảo đảm không có người nào khác của Tịch Mộc gia biết con đã trở về!" Minh Hạ kéo cánh tay Úy Tử.

"Minh Hạ, mẹ không phải là bắt con vĩnh viễn không thể trở lại Nhật Bản, nhưng con đã năm năm chưa trở về, tại sao lại cố tình muốn trở lại vào lúc này?"

Cô phát hiện trong lời mẹ nói có chỗ không thích hợp, tiếp tục hỏi: "Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ gần đây xảy ra chuyện lớn gì sao?"

"Tứ thiếu gia trong vòng nửa năm nữa sẽ kết hôn với đại tiểu thư của tập đoàn Miyamoto."