Mạc Duy Uyên nghe
thấy vậy lông mày liền nhíu lại, không vui nhìn Lý Vĩ Hoa. Đôi mắt lạnh
lẽo của anh thu lại, gương mặt tuấn tú lạnh như băng không sinh ra bất
kỳ một sự gần gũi nào bây giờ lại càng làm cho người khác cảm thấy thêm
sợ hãi.
Nhưng mà, cậu thân là con nhà quan, quanh năm phải thường xuyên cùng với anh mình là Lý Ngụy, đi giao lưu với mấy người già thuộc giới chính trị. Có loại người nào mà cậu chưa từng gặp qua, bởi vậy khi Mạc Duy Uyên có dáng vẻ này
cậu cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
Cậu vẫn cười đùa hí hửng nhìn
Mạc Duy Uyên, "Ôi chao, ai... ôi... Mạc Duy Uyên
anh đừng làm tôi mất hứng. Tôi cũng chỉ là tùy tiện nhận xét mà thôi, cô vợ nhỏ của anh thật sự là nhìn không được tốt lắm." Nụ cười của cậu ta
cực kỳ xấu xa, xấu xa tới nổi làm cho người khác có cảm anh đang có mưu
đồ gì đó.
Giang Mỹ Nguyệt thật sự không biết nên làm gì, hạ giọng nói: "Không phải là em đã đồng ý sẽ ngoan ngoãn hay sao?" Rõ ràng là
tuổi tác của cậu ta và Mạc Duy Uyên không chênh lệch nhiều lắm, nhưng mà tại sao tính tình lại thua xa tới vậy. Một người giống như là người
chín chắn đã trải qua nhiều chuyện đời, còn một người thì y như một đứa
con nít mãi không lớn.
Thật ra Lý Vĩ Hoa cũng rất thông minh, chỉ là có chút nghịch ngợm. Đã hơn hai mươi tuổi, mà vẫn chưa chịu chính chắn.
Mộc Tuyết Nhu đối với người thích mở miệng nói xấu cô đã tập mãi thành thói quen, từ ấn tượng tốt bây giờ đã trở thành hạt bụi. Cho nên cô cực kỳ
bình tĩnh mà nhìn Lý Vĩ Hoa, mí mắt nheo lại giống như là nhìn thầy một
đứa trẻ xa lạ đang cố tình gây sự. Sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía
Giang Mỹ Nguyệt, sắc mặt trở nên tốt hơn một chút, "Xin chào."
Giang Mỹ Nguyệt xoa hai bên thái dương, ánh mắt đầy vẻ xin lỗi nhìn cô.
Mộc Tuyết Nhu cười thản nhiên, lắc đầu với cô, hai người phụ nữ đã hiểu rõ ý của đối phương.
Ngược lại hai người đàn ông thì không hiểu gì cả, "Hai người đang làm chuyện thần bí gì vậy?" Lý Vĩ Hoa cảm thấy mất hứng.
Biểu cảm của Mạc Duy Uyên không có gì thay đổi, vẫn lạnh đạm như cũ.
Giang Mỹ Nguyệt cười cười, "Đây là chuyện bí mật của phụ nữ. Không thể nói cho đàn ông nghe."
"Cắt..." Lý Vĩ Hoa nhìn thấy phản ứng của Mộc Tuyết Nhu không còn giống như lần
đầu tiên cậu đã trêu đùa cô. Khi đó cô như con mèo
xù lông, lập tức cảm thấy không còn thú vị. Nhưng mà trong lòng vẫn suy
nghĩ ra từ ngữ để khêu khích Mộc Tuyết Nhu.
"Vào đi." Mạc Duy Uyên nắm lấy tay của Mộc Tuyết Nhu, lễ phép đứng sang một bên.
Trái lại Lý Vĩ Hoa và Giang Mỹ Nguyệt đã luyện thành thói quen, tự nhiên đi vào.
Mộc Tuyết Nhu cảm thấy rất khó hiểu, không ngờ cũng sẽ có một ngày anh lại
chịu nhượng bộ. Anh luôn cho cô cảm thấy, anh là người ở trên cao, nhưng mà hôm nay lại không giống như vậy, anh thu lại sự sắc sảo thường ngày. Có lẽ nguyên nhân chính là muốn tiếp cận người nhà họ Lý.
Từ xưa nghiệp quan* đã chẳng phân biệt ai cả. Thật ra
cũng không thể suy đoán được tâm tư của Mạc Duy Uyên, người như anh ta,
dã tâm rất lớn.
(Nghiệp quan: Thương nghiệp quốc doanh.)
Mạc Duy Uyên cũng không chờ mong Mộc Tuyết Nhu sẽ ở trước mặt người khác mà nể mặt anh. Bởi vì vậy mà sau khi Lý Vĩ Hoa và Giang Mỹ Nguyệt ngồi
xuống, anh đã tự mình đi pha mấy ly Laffey.
Lý Vĩ Hoa rất ngạc
nhiên, liếc mặt nhìn Mộc Tuyết Nhu đang nói chuyện với Giang Mỹ Nguyệt.
Chẳng lẻ những gì anh biết được, tất cả đều sai sao? Mặc kệ bên ngoài
dồn đại thế nào, cũng không làm cho anh cảm thấy kỳ lạ. Nhưng mà nhìn
như thế nào thì Mạc Duy Uyên cũng giống như đang bị nô dịch.
Trái lại vẻ mặt của Mạc Duy Uyên lại cực kỳ bình thường. Khi anh mang rượu
đến, Lý Vĩ Hoa đưa tay đón lấy, ngửi một cái thì biểu cảm tức trở nên
tươi rói. "Woa, đúng là hàng tốt. Anh đúng là rất biết thưởng thức."
Không giống như những tên nhà giàu mớ nổi. Uống Laffey như trâu uống nước, không biết thưởng thức hàng tốt.
Mạc Duy Uyên thản nhiên cong khóe môi, "Cậu cũng không thua kém gì." Anh nâng ly lên, hai người đàn ông bắt đầu trò chuyện.
Vấn đề thường nói chính là mấy chuyện lớn về quốc tế, hoặc là những
chuyện trên thương trường hoặc đầu tư công việc. Để mặc cho hai người
phụ nữ ngồi ở một bên nói chuyện với nhau.
"Thật xin lỗi. Dẫn nó
theo không phải là ý của mình." Giang Mỹ Nguyệt biết rõ Lý Vĩ Hoa có
thành kiến với Mộc Tuyết Nhu. "Nó là đứa con cưng trong nhà. Chồng của
mình cũng rất yêu thương nó."
Một câu nói đã nói hết những gì bắt đắc dĩ và chu xót ở trong lòng.
Mộc Tuyết Nhu gật đầu, "Không sao. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi."
Ai ngờ lời này lại để cho Lý Vĩ Hoa nghe được. Trong nhất thời anh liền xù lông, tức giận đến nhảy dựng lên. "Cô nói ai đó. Nói ai là một đứa
trẻ?"
Với thân phận của cậu, cho dù mọi người nghỉ như thế nào đi nữa thì nhất định ở sau lưng cũng sẽ phàn nàn vài câu. Nhưng mà khi
nhìn thấy cậu thì sẽ mở miệng nói lời ngon ngọt. Ngoại trừ ông già trong nhà kia ra, không ai dám nói gì với cậu dù chỉ là nữa câu.
Đột
nhiên lại bị người khác nắm đuôi tóc, Mộc Tuyết Nhu có chút lúng túng.
Nhưng mà cũng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh, "Tôi đang nói em tôi."
Lỹ Vĩ Hoa không nghe rõ Giang Mỹ Nguyệt đã nói gì. Chẳng biết tại sao có chút nhạy cảm với lời nói và
hành động của Mộc Tuyết Nhu, vừa nghe thấy cô nói anh liền có nghi ngờ.
Anh có chút nghi ngờ, trừng mắt nhìn cô: "Thật sao?"
Mộc Tuyết
Nhu lo lắng nhìn anh như là khách hàng khó chiều, cho nên trên môi liền
xuất hiện một nụ cười hiền lành: "Đúng vậy. Cậu đầy khí khái như ánh
sáng mặt trời làm sao có thể giống như một đứa bé. Đã qua hai mươi thì
đã là người lớn rồi."
Bị người cùng tuổi nói ra mấy lời này làm
cho Lý Vĩ Hoa cảm thấy có chút khó chịu. Lời nói này đúng là đang khen
ngợi anh, nhưng mà anh vẫn cảm thấy không được thoải mái. Anh tự an ủi
chính mình có lẻ nguyên nhân chính là do cô.
"Hừ." Anh không nói gì nữa, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Mạc Duy Uyên.
Người đàn ông này cho anh một sự kinh ngạc vui mừng rất lớn. Tuy là dáng vẻ
rất lạnh lùng làm cho anh khó chịu, nhưng mà lại là ngươi rất thú vị,
đáng để kết giao.
"Anh là thành viên trong câu lạc bộ X-RAY?" Lý
Vĩ Hoa kinh ngạc la lên. X-RAY là câu lạc bộ xe của những người tài nổi
tiếng nhất thành phố C này. Trong tay không có ba chiếc xe trị giá từ
hai trăm vạn trở lên thì không được gia nhập.
Không giống như
những người yêu thích mấy loại xe nổi tiếng, đây là nơi tụ hội của những người trẻ tuổi. Bên trong đó đều là những người có tiền thích đua xe.
Xem ra người chín chắn có nhiều kinh nghiệm trên thương trường vậy mà cũng
yêu thích đua xe. Điều này làm cho anh cực kỳ kinh hỉ.
Đương
nhiên vì thân phận của Lý Vĩ Hoa cũng khá đặc biệt, nên ở bên trong cũng quen biết không ít nhị thế tổ*
(nhị thế tổ: đời cha có tiền có quyền có thế, đến đời con chỉ lo ăn chơi đàn đúm hưởng thụ, chẳng làm nên trò trống gì.)
"Khi nào anh rãnh chúng ta sẽ cùng đi chơi một chuyến, có được không?" Hai
mắt của Lý Vĩ Hoa tỏa sáng, Mạc Duy Uyên không chỉ nổi danh ở tại thành
phố C này, mà còn là nhân vật có danh tiếng lừng lẫy trong phạm vi phú
thương cả nước này. Năm mười sáu tuổi đã đội lên thân phận người kế thừa của tập đoàn họ Mạc. Yên lặng vào công ty làm, cứ thế trong hai năm đã
leo lên tới chức vụ giám đốc. Lúc hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học
đồng thời cũng tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc. Đồng thời ông nội Mạc
cũng nâng đỡ cha của Mạc Duy Uyên lên làm ban quản trị của tập đoàn.
Trong giới thượng lưu, cũng có không ít người có tiền nhưng không làm gì cả,
trong đó cũng có không ít người có tên tuổi. Bởi vì vậy mà Lý Vĩ Hoa cực kỳ lạnh nhạt với mấy người đó.
Chỉ là anh không nghĩ tới Mạc Duy Uyên lại có sở thích như vậy.
Đôi mắt của Mạc Duy Uyên lóe sáng, gật gật đầu, cười nhạt nói: "Đương nhiên là sẽ theo tới cùng."