Gương mặt anh không đổi sắc quay đầu lại nhìn, sau đó thì vẻ mặt mới thả lỏng được một chút.
Là một người đàn ông có chút gần giống với Mộc Tuyết Nhu, người này là anh trai của Mộc Tuyết Nhu - Mộc Lâm Giang.
Thật ra Mộc Tuyết Nhu đã muốn đánh trống lui quân, vừa định kêu Mạc Duy Uyên rời khỏi thì nghe được giọng của anh trai mình. Xa cách ba tháng, mà
dường như đã mấy đời.
Cô xoay người nhìn gương mặt sáng lạn đang
tươi cười và đầy kinh hỉ của anh trai mình, hốc mắt tràn đầy nước, nhưng mà lại không có rơi xuống.
Sau một lúc điều chỉnh lại cảm xúc, cô mới khàn khàn nói: "Anh hai..."
Anh hai, một danh từ đại biểu cho sự ấm áp, tuy là Mộc Lâm Giang lúc trước
được cưng chiều nên có chút kỳ cục, nhưng mà đối với cô, Mộc Lâm Giang
cũng vẫn có thương yêu cô, chỉ là sau khi em gái Tuyết Lộ ra đời, thì
anh cũng giống như cha mẹ, toàn bộ sự yêu thương đều dời qua người nó.
Mộc Lâm Giang đi tới ôm lấy cô: "Em gái ngốc, rốt cục em cũng đã trở về."
Anh cực kỳ kích động, đối với tin tức trên báo anh cũng biết tới, nhưng mà do bận việc nên không thể trở về xem tình hình.
Bởi vì chuyện tình của Mộc Tuyết Nhu và cấp trên biết quan hệ của anh và
cô, nên cũng gây ra không ít phiền phức cho anh, mặc dù anh có oán trách nhưng mà cho đến cùng thì cô cũng là em gái của anh, tình thân giữa hai người là đều không thể thay đổi.
"Anh..." Rốt cục nước mắt của
Mộc Tuyết Nhu cũng trào ra, "Anh…” Giọng cô nghẹn ngào, níu chặt lấy
quần áo của Mộc Lâm Giang mà khóc.
"Ngoan... đừng khóc." Anh
luống cuống tay chân an ủi cô, bỗng nhiên có một sức lực khống chế hoàn
toàn cổ tay anh, sau đó hất tay anh ra.
Trong nháy mắt Mộc Tuyết
Nhu có chút mê mang, sau đó một giây, cô bị vẻ mặt không vui của Mạc Duy Uyên làm cho lòng mình trở nên nhíu chặt.
Mạc Duy Uyên đem đồ ở trong tay mình đưa cho Mộc Lâm Giang, sau đó ra lệnh: "Mở cửa..."
"Hả..." Mộc Lâm Giang phản ứng không kịp, cực kỳ tự nhiên mà nghe theo mệnh lệnh của Mạc Duy Uyên mà đi mở cửa.
"Anh đã về rồi à! Đồ của em muốn đâu!" Vừa mở cửa ra, thì nghe thấy âm thanh hưng phấn của Mộc Tuyết Lộ, nhưng mà sau đó nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu,
gương mặt tươi cười của cô biến mất trong nháy mắt, sau đó thì trở nên
xanh mét, "Cô trở về đây làm gì."
Trong nháy mắt thì cô nhìn thấy người ở trong lòng mình oai phong đang đứng
nghiêm chỉnh ở cửa, lập tức thay đổi sắc mặc thành một cô gái dịu dàng,
"Duy Uyên..." Bao nhiêu lần nằm mơ, hoang tưởng chính mình sẽ được gần
gũi gọi anh là 'Uyên', anh gọi cô là 'Lộ Lộ'... (Sunnie.lqd: Làm câu này mà mắc ói quá ~_~)
"Gọi anh rễ." Mộc Lâm Giang biết rõ tâm tư của em gái mình, lập tức đi qua đánh vào tay cô, cười mắng...
"Anh rễ cũng là người trong nhà thôi. Gọi thân thiết một chút mới ra vẻ thân thiết... đúng không Duy Uyên..." Mộc Tuyết Lộ làm nũng mở miệng, xem
nhẹ Mộc Tuyết Nhu, đi tới khoác lên tay của Mạc Duy Uyên.
Theo ý
nghĩ của cô, cho dù trước đó anh không biết cô, nhưng mà dù gì cô cũng
là em gái của Mộc Tuyết Nhu nên anh cũng không quá cự tuyệt sự tiếp cận
của mình. Như vậy thì cô sẽ có cơ hội rồi...
Còn chưa kịp mừng thầm, thì cô đã bị một bàn tay to đẩy ra, suýt chút nữa thì té nhào.
Cô có chút kinh ngạc, nhìn vẻ mặt chán ghét của Mạc Duy Uyên, sau một lúc cũng không phản ứng lại.
Cha mẹ Mộc cũng đi ra, nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu và Mạc Duy Uyên, trong lúc
nhất thời có chút luống cuống. Thật ra khi cha Mộc nhìn thấy con gái
mình thì đều đầu tiên là muốn quở mắng, bởi vì con gái nhà mình đã làm
hại con trai Mộc Lâm Giang bị người ta tìm lý do đuổi việc vào vài ngày
trước đó.
Đều bởi vì Mộc Tuyết Nhu ham vinh hoa phú quý, chặt đứt đường tiền đồ của con trai mình, hỏi ông sao không buồn bực.
Thật ra ông cũng đau lòng cho Mộc Tuyết Nhu, nhưng mà theo ý ông, Mộc Tuyết
Nhu gả vào hào môn, đã có hôn sự, còn được Mạc Duy Uyên che chở, đương
nhiên sẽ không đến nổi nào. Mà con trai và con gái út nhà mình chỉ là
người bình thường, người khác nhìn không vừa mắt thì tương lai của chúng có khả năng bị phá hủy, ông sao không buồn bực cho được.
Nhưng
mà bởi vì có Mạc Duy Uyên ở đây, cho nên ông mới ngượng ngùng không nổi
giận, có chút lo sợ bước lên phía trước. "Mạc tiên sinh tới không cần
mang nhiều đồ vậy đâu."
Mẹ Mộc nhìn con gái nhà mình toàn thân gọn gàng, còn con gái út thì dáng vẻ 囧, trong lúc này tâm tình có chút phức tạp.
Người làm cha mẹ, đương nhiên là hy vọng con cái của mình đều tốt đẹp, nhưng
trong cảm nhận của hai người thì tình cảm này đều nông cạn.
Con
trai là quan trọng nhất, con gái út từ nhỏ cần nhất là được yêu thương.
Còn con gái thứ từ trước tới nay đều luôn độc lập và kiên cường, làm cho họ cực kỳ yên tâm.
Chính vì hai người họ nhận thức như vậy, nên đã vô tình tổn thương đến lòng của Mộc Tuyết Nhu.
"Cha... mẹ..." Mộc Tuyết Nhu có chút thấp thỏm, nhưng mà khi thấy cha mẹ Mộc
không có chán ghét và khước từ cô như trước, lúc này cô mới nhẹ nhàng
thở ra.
Mộc Tuyết Lộ ở một bên tức giận giậm chân, nhưng lại sợ
lưu lại ấn tượng xấu trong mắt của Mạc Duy Uyên, cho nên mới kiềm chế
cảm xúc của mình nhiệt tình bước lên kéo tay chị mình, "Chị, trong tay
chị cầm cái gì vậy? Cho em nhìn một cái đi!"
Mộc Tuyết Nhu có
chút không được tự nhiên, lấy đồ đang cầm trong tay ra, "Đây là quà
chính chị mua lúc chị đi Hawai." Cô nhấn mạnh từ chính mình mua, ngây
thơ nghĩ muốn gạt bỏ Mạc Duy Uyên ra ngoài.
Mạc Duy Uyên là Mạc Duy Uyên, cô là cô.
Mạc Duy Uyên buồn cười liếc mắt nhìn Mộc Tuyết Nhu, không nói gì thêm.
Mọi người đi tới giúp Mạc Duy Uyên chuyển đồ vào, "Mau vào ngồi đi, mau vào ngồi đi." Sau đó đóng cửa lại, thành công ngăn chặn rất nhiều ánh mắt
tò mò ở bên ngoài.
Cô tỉ mỉ chọn quà vậy mà đều bị nhét vào chung với đóng quà của Mạc Duy Uyên, Mộc Tuyết Nhu có chút khổ sở, nhưng cũng ép buộc chính mình không cần quá để ý.
Tiếp theo dĩ nhiên là cha Mộc, Mộc Lâm Giang và Mạc Duy Uyên nói chuyện phiếm, Mộc Tuyết Nhu muốn nói chuyện với mẹ Mộc, nên đi vào trong bếp giúp đỡ.
Mộc Tuyết
Lộ vốn dĩ là bị đuổi đi vào trong bếp, nhưng mà thấy Mộc Tuyết Nhu cũng
đi vào trong bếp nên không muốn đi vào. Con ngươi đảo một vòng, sau đó
chạy đến ngồi cạnh Mạc Duy Uyên, vẻ mặt hồn nhiên đáng yêu nghe họ nói
chuyện phiếm.
Theo lễ phép và nguyên nhân họ cũng là người nhà
của Mộc Tuyết Nhu, nên Mạc Duy Uyên không có quá mức im lặng, trái lại
thì nói nhiều hơn một chút, trọng tâm đề tài vẫn là chuyện của đàn ông.
Mộc Tuyết Lộ ngồi bên cạnh, vẻ mặt sùng bái. Làm sao mà có một người đàn
ông hoàn mĩ như vậy, dáng vẻ tốt, gia thế tốt, học hành tốt, còn có việc làm ăn...
Người như vậy, sinh ra đã xứng đôi với cô. (Sunnie.lqd: ~_~ bà chị này hình như không có soi gương.)
Mạc Duy Uyên không nhìn đến Mộc Tuyết Lộ, ánh mắt thường xuyên đảo quanh
phòng bếp. Điều này làm cho Mộc Tuyết Lộ cực kỳ khó chịu, cho nên mới
mượn cơ hội đề xuất ra một vài vấn đề để dời đi sự chú ý của anh.
Cha Mộc hiểu rõ tâm tư của con gái mình, cũng xuất phát từ sự đau lòng, bởi vì trước kia Mộc Tuyết Lộ quá ầm ĩ, nên ông không nói gì thêm.
Mộc Tuyết Nhu và mẹ Mộc ở trong bếp, không khí cũng coi như hòa thuận. Cô
nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đặc biệt vui mừng, người nhà không còn bài
xích cô, có lẽ bọn họ vẫn không tin cô bị ép buộc, nhưng mà thái độ của
họ đối với cô như vậy thì cô đã cảm thấy hài lòng rồi.
Lúc bưng đồ ăn ra khỏi bếp, nhìn thấy em gái mình như con gấu Koala dán sát vào Mạc Duy Uyên, lông mày của cô nhíu lại nhưng không nói gì.
"Cái đó... Mạc tiên sinh. Ngài xem xem, con trai của tôi có thể nhờ ngài sắp xếp cho nó được hay không?" Cha Mộc lúng túng mở miệng, vốn định thẳng
thắng mở miệng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng lười biếng của Mạc
Duy Uyên thì toàn bộ đều biến mất.