Mộc Niên Kiều không hiểu vì sao người đàn ông này lại xa cách cô. Trong
lòng cô rất khó chịu, rõ ràng là trước kia rất tốt mà... Vì cái gì mà...
Nhất định là con đàn bà này, nếu không phải nó thì làm sau Mạc Duy Uyên lại không chú ý tới cô.
Cô cũng không thèm nghĩ lại, trước kia chính cô luôn tình nguyện bấm theo
Mạc Duy Uyên. Anh chưa từng đáp ứng chuyện gì, chẳng qua là đôi khi tâm
trạng hơi tốt thì đối với cô gương mặt có chút dễ coi.
Mộc Niên
Kiều đang điên cuồng mê loạn làm sao có thể nghĩ nhiều tới vậy, lúc
trước thì cô cũng luôn đấm chìm trong mê loạn rồi. Chỉ một cái quan tâm nhỏ nhoi mà cô cũng phóng đại lên, ai ngờ, anh vẫn luôn không xa không
gần, luôn giữ dáng vẻ bình thường với cô.
Cô yêu đến điên cuồng. Cũng hận không thể uống máu, ăn thịt của anh.
Cô oán hận trừng mắt, nhìn gương mặt Mạc Duy Uyên bình tĩnh nhìn Mộc Tuyết Nhu đầy sủng ái. Cảm thấy căm thù, không áp chế được.
Nếu không phải vì con đàn bà đó, thì cô cũng không trở thành một trò cười.
Cô làm sao không biết người ngoài luôn cười nhạo mình luôn mơ tưởng đến
một người đàn ông đã có vợ, chẳng biết xấu hổ. Nhưng mà cô đã không quan tâm từ lâu rồi.
Người khác nghĩ gì thì mắc mớ gì đến cô, cô chỉ muốn người đàn ông ở trước mặt mình.
Cô liều mạng áp chế những suy nghĩ đầy đen tối xuống. Lộ ra một gương mặt
đầy ấm ức, cộng thêm vài phần đáng yên, "Duy Uyên... Đừng có làm như vậy được hay không. Cầu xin anh mà... Người ta thực sự rất thích anh."
Đối với sự thống khổ của cô, Mộc Tuyết Nhu cũng có chút đồng tình. Nói cho cùng thì cô và Mộc Niên Kiều cũng là người bị hại.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, chính là tên không coi phụ nữ ra gì,
không đúng, là tên mà đối với ai cũng lạnh lùng, tên heo đất Mạc Duy
Uyên.
Qua nhiều ngày như vậy, cô vẫn còn bài xích anh như cũ,
tâm trạng dường như đã bình tĩnh hơn trước. Không đối chọi gây gắt giống như lúc đầu.
Cô thực sự không biết phải ứng phó với người đàn
ông tâm tư khó phân biệt này như thế nào. Mà cô cũng không có tâm trạng
ứng phó, chỉ cần anh ta cho cô yên là tốt rồi.
Mộc Tuyết Nhu nhìn cô ta đang nắm lấy tay của Mạc Duy Uyên, gương mặt của anh có chút thất thần. Nói thật ra, anh ta quả thực xuất sắc hơn Chu Thế Thanh, còn có
anh ta quả thực là... một người đàn ông rất nguy hiểm.
Mạc Duy
Uyên lạnh nhạt nhìn gương mặt đau khổ của Mộc Niên Kiều, môi hơi cong
lên, âm thanh đầy lạnh lùng phu ra lời nói rất vô tình: "Cô thích tôi là chuyện của cô, có rất nhiều người cũng thích tôi đó. Không lẻ cô muốn
tôi phải lấy từng người về nhà sao?"
Anh cười lạnh, cúi đầu nhìn
Mộc Tuyết Nhu ở trong lòng mình, gương mặt không chút thay đổi nói:
"Hằng ngày tôi còn thích nhìn cô gái không thích tôi."
Mộc Tuyết Nhu run lên, câu nói trước kia lại vang lên trong đầu.... Ngay cả khi em không yêu tôi.