Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 73: Anh sủng cô, có chỗ nào không tốt (3)




Cô khóa cửa thật kỳ, tâm trạng không yên mà kỳ rữa cơ thể của mình. Suy nghĩ tới những hàng động thân mật giữa hai người, trong lòng cô liền hoảng sợ, có một loại cảm giác dâng lên làm cho cả người cô mềm nhũn ra. Làm cho cô suýt nữa thì ngã nhào vào bồn tắm.

Sau khi tắm xong, cô cẩn thận đẩy nhẹ cửa ra, trong lòng vô cùng bối rối. Nhìn thấy anh đang bỏ đồ vào trong hộc tủ, trên bàn còn để vài thứ.

Trong lòng của cô trở nên căng thẳng, bước chân cũng vội vàng hơn.

"Nhớ nhà sao?" Mạc Duy Duyên đem đóng đồ cuối cùng bỏ vào ngăn kéo, xoay người lại khoanh tay nhìn cô.

Hình như anh cũng mới tăm rửa xong, trên người tỏa ra một mùi hương dễ chịu, chiếc áo ngủ hơi hở ra để lộ hơn phân nữa vòm ngực rắn chắc. Chính cái áo nữa che nữa hở, làm cho người khác cảm thấy có một cảm giác rất thần bí mà đầy đen tối.

Bổng nhiên cô cảm thấy rất khẩn trương, không dám nói gì, lén lút đem cất kỹ quà tặng mà cô mua cho người nhà của mình.

Anh ngồi xuống bên giường, "Muốn tự mình đem tặng... hay là nhờ người khác gửi về?"

Cô không nói gì, chỉ đóng kỹ ngăn kéo, lặng lẽ bò lên giường. Nhìn căng phòng sáng trưng, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, chỉ là không muốn khóc trước mặt tên đàn ông này.

Mạc Duy Uyên kéo rèm che lại, lặp tức cả căn phòng trở nên u ám.

"Ban ngày mà đi ngủ..." Mạc Duy Uyên thích thú nằm bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực của mình.

Trong lòng cô rất đau khổ, trái tim như bị ai đó nắm chặt lại. Làm cho cô không thở nổi, còn đối với sự ấm áp mà anh mang lại cho cô, thì cô không hề kháng cự.

Cô cắn chặt môi dưới, nhớ lại ngày mà cha mẹ cắt đứt quan hệ với cô, tâm đau đến không thở nổi.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ánh mắt đầy sâu thẳm nhìn vào một chỗ, cuối đầu hôn lên môi cô, giọng đầy hấp dẫn nói: "Khóc đi..." Nước mắt của cô, cho dù khóc vì ai, thì cũng chỉ có thể khóc trong lòng anh.

Chiếc chăn ấm áp, bờ ngực rộng lớn, giống như là nơi cuối cùng dành cho cô. Làm cho cô có chút ấm áp, cảm giác kiềm nén lâu ngày cuối cùng cũng bọc phát, lời của cô đầy nghẹn ngào vang lên...

"Vì sao anh luôn làm cho tôi khóc..." Cô không khống chế được chính mình mà khóc thút thít, níu chặt lấy áo anh mà khóc.

Cô không phải là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng mà tên đàn ông này luôn làm cho cô ở trước mặt anh phải bày ra một dáng vẻ khác....

Hắn để cho em cười, thì tôi sẽ để cho em khóc...

Trong lòng Mạc Duy Uyên vang lên một câu, đến nổi không nghĩ tới chính mình cũng nở một nụ cười. Cảm giác ấm áp như thế này thật khó mà có được, hiếm khi mà cô lại thu móng vuốt của mình về, nhìn rất dịu dàng.

Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô đang giả bộ kiên cường, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, miệng bắt đầu vang lên những ca từ.

Nghe qua hình như là một bài hát tiếng Pháp, âm điệu rất chậm, rất có lực để trấn an lòng người.

Cô có chút kinh ngạc, ngẩn đầu nhìn anh, mơ hồ nhìn thấy một vài ánh sáng. Anh mắt của anh như ánh sáng lấp lánh trong đêm tối, tản ra một ánh sáng đầy thần bí.

Trong lòng cô trở nên căng thẳng, một cảm giác đầy nguy hiểm xông tới.