Sức lực này...đối với đối thủ thì không đáng là gì, anh là kẻ thù của cô,
nhưng cô không phải là kẻ thù của anh. Anh cũng không ghét cô, nếu không anh sẽ không cưới cô, nhưng mà tuyệt đối không thích cô.
Đột nhiên vai trở nên không còn nặng nữa.
"Đau..."
Anh rốt cuộc cũng buông lỏng tay, giọng nói không hề có một chút cảm xúc, "Cô nên ngoan ngoãn một chút, đừng khiêu chiến thích tính nhẫn nại của tôi."
"Cặn bã.." Cô tức giận mắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của anh thì
những chữ định nói ra lặp tức nuốt vào, cô nên thức thời không nên cùng
anh ta đối chọi, dù sao đi nữa tốt nhất không nên chọc tức người đàn ông này, anh ta chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết.
Cô ghét nhất là người đàn ông nào dùng vũ lực, mặc dù anh ta nhìn rất đẹp trai.
Ra khỏi phi trường, lập tức có người tiếp đón. Hai người dùng tiếng Anh
nói chuyện với nhau, cô một câu cũng không hiểu, chỉ thấy người tóc vàng kia cười híp mắt nhìn cô, dùng tiếng Trung không tốt nói: "Xin chào, Mrs. Mạc."
Cái này thì cô hiểu, Mrs. là dùng để gọi những người phụ nữ đã kết hôn, lại bị thêm từ Mạc làm cô cảm thấy rất khó chịu. Nhưng đối phương nhiệt
tình như thế, nếu không đáp lại thì cô rất thất lễ.
Cô mỉm cười, gật đầu, đưa tay cho anh ta. Anh ta cuối người hôn lên tay cô.
"Cô rất đẹp, Duy Uyên thật có mắt." Anh ta tiếp tục nói, Mạc Duy Uyên cong khóe môi, tâm tình trở nên rất tốt.
Người đó lại dùng tiếng Anh nói chuyện với Mạc Duy Uyên, "Cãi nhau với cô ấy à? Đôi mắt của cô ấy đỏ kìa, xem ra là anh khi dễ cô ấy."
Mạc Duy Uyên lạnh nhạt nói: "Cô ấy không nghe lời, Kiến Vũ đã nói lai lịch cô ấy chưa?"
"Cậu thực sự bức hôn cô ấy sao?"Anh ta trợn to mắt, tiếp theo là cười khổ "Không tưởng tượng được cậu lại làm chuyện này. Thế nào, chỉ vì không muốn cưới Mộc Niên Kiều sao? Chuyện này..." Anh chỉ vào chiếc xe Rolls-Royce.
Mạc Duy Uyên nhìn gương mặt không có chút cảm xúc nào của Mộc Tuyết Nhu, "Đối với cô ấy cũng có chút hứng thú, chúng tôi có hôn ước..."
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Mộc Tuyết Nhu cũng nghe rõ họ đang nói gì nhưng mà nghe cả nửa ngày cô chỉ hiểu được có vài từ. Xem ra đang
nói chuyện của cô.
Nhìn người ngoại quốc kia không có dáng vẻ
khinh ngạc không đồng ý gì, cô cảm thấy có chút bực mình, cô còn muốn đi ở bên cạnh anh ta khuyên anh ta thả cô đi.
Mà thôi, không phải là hai năm sao. Hai năm sau, cô liền được tự do.
Hai năm qua, cô chỉ thấy được sự thay đổi của thế giới thôi.
Ngồi lên xe, Mạc Duy Uyên nắm chặt tay cô, Mộc Tuyết Nhu không muốn ở trước
mặt người khác cùng Mạc Duy Uyên thể hiện tình cảm rất tốt, cũng không
muốn làm ra dáng vẻ yêu đương, cho nên muốn tránh đi.
Nhưng lại bị anh kéo ngược lại. Tiếp tục bị anh “ngược đãi”, cô hít vào một ngụm khí lạnh.
"Tôi đã nói rồi, nghe lời một chút." Anh nói nhỏ bên tai cô, ngậm vành tai của cô.