Mạc Duy Thiến biết từ trước đến nay anh của cô là một người vô cùng nhạt
nhẽo, nhưng mà cô vẫn luôn sùng bái anh, cho đến bây giờ chỉ có phụ nữ
lấy lòng anh, chứ anh chưa bao giờ phải đi lấy lòng ai cả.
Chỉ vì cô ta không thương anh, cho nên anh muốn cướp cô ấy về làm vợ, không,
tuyệt đối không. Cô cũng chưa từng nghĩ tới, cho dù anh cô có ghê tởm cỡ nào đi nữa cũng sẽ không làm ra những chuyện mà những tên đàn ông lăng
nhăng hay làm.
Đây là đạo lý gì? Cô sống trong giới thượng lưu,
cho rằng ánh mắt nhìn người của chính mình rất cao, cô biết ở tầng lớp
này có rất nhiều chỗ khuất, xã hội thượng lưu này phần lớn đàn ông đều
trăng hoa, đều ăn một bát xem nồi (ý chỉ tham lam đó).
Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ anh mình cũng giống như vậy, anh cô là người cao cao tại thượng, sẽ không bao giờ ép buộc ai cả.
Nhưng mà bây giờ thì cô cảm thấy hình tượng của anh trai mình dần dần tan vỡ.
"Anh!" Cô nghẹn lời, "Anh làm sao mà biến thành như thế này?" Nhất định có người nào đó đã dạy hư anh.
Cổ họng Mạc Duy Uyên nghẹn lại, tình cảm đối với cô rất mỏng manh. Còn
danh tiếng của anh ở bên ngoài dĩ nhiên là anh biết, nhưng những chuyện
này anh chưa từng phủ nhận, cũng không hề có ý định che giấu. Thậm chí
đối với người nhà của mình, anh cũng luôn giữ thái độ lạnh nhạt, nhưng
bây giờ nhìn thấy bộ dạng của em gái như vậy, anh cũng không biết làm
sao?
Mạc Duy Thiến giậm chân, "Được rồi, bất kể anh và chị dâu có chuyện gì, em không cần biết. Các người muốn yêu như thế nào thì như thế ấy." Cô lau nước mắt, nghĩ đến bộ dạng chịu đựng của Mộc Tuyết Nhu, trong
lòng liền nghĩ đến cha mẹ mình, còn có người mẹ kế mà cô vô cùng chán
ghét.
Trong một khoảng thời gian, cô lúc nào cũng ở cùng mẹ trốn trong phòng, nhìn mẹ cố gắng trở nên kiên cường.
Cô hận Lý Mật Nhi, hận cô ta phá hư gia đình của mình.
Nhưng không nghĩ đến anh của mình cũng như vậy.
"Cốc cốc cốc..." Mộc Tuyết Nhu đang vùi mình trên đống tạp chí, đang nói chuyện phiếm
cùng Chu Thế Thanh trên QQ. Mặc dù chỉ có thể dùng cách này nói chuyện
với nhau, nhưng mà đối với cô như vậy rất tốt rồi.
Chợt nghe
tiếng gõ cửa, làm cô đầy cảnh giác lập tức ngồi thẳng dậy. Nói một tiếng với Chu Thế Thanh rồi nhảy xuống giường đi mở cửa.
Cô không nghĩ đến khi mở cửa, chưa kịp nhìn xem ai thì đã có một bóng người nhào tới ôm lấy cô mà khóc.
"Oa..."
Ách...Mộc Tuyết Nhu ngây ngốc cả nửa ngày.
Đây là...Mạc Duy Thiến.
Cô không phản ứng kịp, rõ ràng là người nhà họ Mạc vẫn luôn khi dễ cô, lúc nào thì biến thành như thế này, Mạc Duy Thiến cùng cô trở nên thân
thiết khi nào? Đột nhiên chạy đến đây ôm cô khóc lóc kể lể?
"Anh hai là người xấu, ô ô..." Mạc Duy Thiến giống như một đứa bé đi tố cáo, sau một hồi lâu cô ta ngẩng
đầu lên, đầy hung ác nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Nhu, "Cô có thích người
đàn bà kia không?"
"Ách... Người nào?" Mộc Tuyết Nhu hoàn toàn không thích ứng kịp, rõ ràng là cô ta đối với
cô trong lòng ghét cay ghét đắng mà, tại sao đột ngột trở thành như
vậy...