Cả hai người không nói không được, mà nói cũng không xong. Giận đến mặt đỏ bừng.
Ông nội Mạc vẫn ngồi im, gương mặt lạnh băng, không hề lên tiếng ngăn cản,
nhưng mà trong lòng lại rất hồi hộp. Thật sự không ngờ cháu dâu của mình có thể ăn miếng trả miếng.
Ông nội Mạc là người rất nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng là người từng trải, cho nên không tránh được có lúc
sẽ có tính trẻ con. Không phải người ta luôn có một câu "một căn nhà cũ, một kho báu" sao
Vị Di theo cạnh ông nội Mạc đã nhiều năm, tất nhiên là biết tâm tình của ông nội Mạc bây giờ không tệ.
Cô đối với người có gia cảnh bình thường là Mộc Tuyết Nhu này rất có cảm
tình, mặc dù lời vừa nói chính là lời tố cáo, ngoài mặt thì là nói với
Mạc Duy Thiến, nhưng thật ra là đang tố cáo.
Ép Mạc Duy Thiến cũng không đúng, nhưng đâm chọt người khác cũng không sai.
Ông nội Mạc cảm thấy không khí bắt đầu thay đổi, liền ho khan hai tiếng, "Mau ăn sáng đi, mọi người không muốn đi làm à."
Mộc Tuyết Nhu bình tĩnh nghe ông nội Mạc nói, sau đó tìm đại một chỗ trống
ngồi xuống, đối với sự an bài cố ý của họ cô cũng không thèm quan tâm.
Ông nội Mạc nhìn thấy thái độ của cô không phải là trong lòng không tức
giận, cháu trai ông là người ưu tú cỡ nào, cô lại hoàn toàn không nhìn
thấy chỗ tốt của Mạc Duy Uyên. Nhưng mà cũng không trách cô được, dù sao Mạc Duy Uyên cũng chia cắt người khác.
Sau đó không khí càng hài hòa, ăn xong bữa sáng, Mạc Duy Uyên tuyên bố: "Chuyện công ty tôi đã sắp xếp xong, ngày mốt tôi sẽ cùng Tuyết Nhu đi Hawai hưởng tuần trăng mật."
"Anh, anh còn cùng cô ta đi hưởng tuần trăng mật? Anh không phải nói là cùng Niên Kiều đi Venice chơi hay sao?" Mạc Duy Thiến kinh ngạc, trợn to mắt hỏi.
Mạc Duy Uyên nheo mắt lại: "Tôi đã đồng ý với cô ta khi nào."
Anh không phải là không thích người phụ nữ này hay sao, rõ rằng lúc bình
thường cũng không thấy anh giúp đỡ Mộc Tuyết Nhu. Cô âm thầm cắn môi
nghiến lợi, chẳng lẽ Mộc Niên Kiều đã làm gì chọc giận anh hai, anh hai
mới không cưới cô ngược lại đi cưới Mộc Tuyết Nhu.
Cô nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu cũng không có phản ứng gì, liền cong môi, trong lòng cảm thấy không thú vị "À, là em nhớ lộn."
Đôi mắt như hạt châu của cô đảo đều, miệng lộ ra một nụ cười đầy thích thú.
Mộc Tuyết Nhu làm đúng nghĩa vụ của một người vợ, đưa Mạc Duy Uyên ra tới
cửa, Mạc Duy Uyên trước mặt nhiều người hôn lên trán của cô, thấp giọng
nói, "Cô làm rất tốt"
Anh biết, chỉ có thể ép cô, cô mới có thể
bảo vệ bản thân, khi anh không có ở đây mới không bị mọi người trong nhà họ Mạc này khi dễ.
Mộc Tuyết Nhu lui lại, xoa xoa trán.
Mặt của Mạc Duy Uyên nhất thời tối đen, nâng cằm của cô lên, dùng sức bóp, nheo mắt nói: "Hình như cô lại quên mất nghĩa vụ của một người vợ, có cần tôi nhắc nhở cô một chút không?"